Sau việc phân loại tấu chương, tân chế độ lâm triều cũng được công bố xuống dưới, nhân sắp đến lúc phong ấn tân niên, vậy nên tân chế độ phải đợi đến năm sau mới được thi hành.

Đại đa số mọi người đối với việc này đều là vô cùng chờ mong, dù sao ai cũng không hy vọng mỗi ngày đều phải nửa đêm thức dậy, cóng đến lạnh run chờ đến rạng sáng, tất cả chỉ vì đứng trong Cần Chính điện giả cọc gỗ suốt nửa ngày —— thật là quá hành hạ người.

Chỉ là vô luận chuyện gì, nếu có người tán tành tất nhiên cũng có người phản đối, tỷ như đối với tân chế độ phê duyệt tấu chương, mặc dù càng tăng cao tính bảo mật, hiệu suất cũng nhanh hơn rất nhiều, thế nhưng không khỏi có người oán giận phiền phức, hơn nữa mỗi quan viên còn muốn học một chút làm sao chia cấp —— ví dụ có một chuyện Huyện lệnh sẽ cảm thấy còn lớn hơn trời, thế nhưng đưa lên trên bất quá chỉ là việc nhỏ như đậu xanh hạt mè, vậy nên gấp hay không đều phải do người viết tấu chương tự quyết định, nếu là hắn lung tung định ra cấp quan trọng nhất, như vậy chẳng phải ngay cả Vạn tuế gia cũng bị kinh động? Đồng dạng, chế độ lâm triều cũng khiến vài người bất mãn, bình thường lúc thượng triều chỉ cần nguyện ý, chuyện gì cũng có thể kéo vào một câu, hoặc bỏ phiếu thuận hoặc bỏ phiếu chống, ít nhất cũng có thể lộ mặt trước Vạn tuế gia. Hiện tại chế độ thay đổi, rất nhiều chuyện đợi đến khi bọn họ biết được đều đã là định cục, như vậy chẳng phải liền khiến bản thân có vẻ quá vô dụng? —— Tuy rằng người thường lâm triều bọn họ nói nhiều nhất cũng chỉ là ba chữ ‘Thần tán thành’, thế nhưng như vậy cũng coi như có thể hiển chương cảm giác tồn tại nha!

Bất quá, nói cho cùng người tán thành vẫn nhiều hơn, những kẻ không tán thành liền bị một câu ‘Nếu có bất mãn với kết quả, có thể viết tấu chương phản đối’ đẩy trở về.

Viết tấu chương phản đối? Hay là thôi đi?

Bất quá nói đến cảm giác tồn tại, mọi người đều nhịn không được nhớ tới vị Thái tử gia vừa nhậm chức kia, vị Thái tử này tuy rằng chưa bao giờ tham dự tảo triều, thế nhưng cảm giác tồn tại thật sự là vô cùng mãnh liệt nha!

Năm ngoái đại náo Càn Thanh cung gì đó cũng không tính quá lớn, khi y còn là một Quận vương đã đem lục bộ triều đình biến thành thất bộ; hơn nữa chỉ vừa thượng triều một lần, cả dặm đường đất bên ngoài liền biến thành đường ximăng bằng phẳng thoáng đãng; vừa nói đến chuyện lập Thái tử liền đem bổng lộc của mọi người tăng lên không chỉ năm lần, chờ sau khi sắc phong càng đặc sắc —— trình tấu chương, lên tảo triều đều bị y sửa đổi quy củ.

Bất quá cũng may đại thể đều là sửa theo phương hướng tốt, từ chỗ này mà xét, vị Thái tử gia kia cũng không tệ lắm đi?

Vừa mới nghĩ như vậy, lập tức bị đánh mặt —— trả tự do cho gia sinh tử? Làm cái gì nha? Đây tuyệt đối không được!

Nhất là những quý tộc Mãn Châu, thanh âm phản đối của bọn họ thiếu chút nữa đã xốc tung mái ngói Cần Chính điện. Đùa gì vậy, nô tài mua về tự nhiên sinh sinh tử tử, con cháu đời đời đều là thuộc về chính mình! Bằng cái gì phải giúp nô tài nuôi hài tử, nuôi lớn xong nhân gia còn phủi mông chạy mất, trên đời nào có đạo lý này?

Khang Hy ngày đầu lâm triều chỉ là để lộ chút tin tức, ngày thứ hai lúc Dận Tộ đến điểm mão đã thấy trên bàn chất dầy tấu chương, Khang Hy hơi hất cằm, bộ dạng có chút hả hê: “Tự ngươi xem đi!”

Đây là lần đầu tiên tấu chương trên bàn Dận Tộ còn nhiều hơn so với ngài.

Dận Tộ thành thật ngồi xuống: Không xem cũng biết, nhất định toàn là phiếu chống.

Thủ tiêu tiện tịch còn tốt, hầu như không có ai phản đối, thế nhưng hai chuyện khế ước bán thân và gia sinh tử đều bị người mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Cuối cùng chuyện tộc pháp, gia pháp không thể tự ý lấy mạng người lại không ai dám công nhiên phản đối, chỉ là uyển chuyển nói ‘Có thể khiến bách tính bất mãn’.

Thấy Dận Tộ buồn bực ngồi xuống xem tấu chương, Khang Hy cũng cúi đầu làm chuyện của mình.

Từ sau khi bắt đầu phân loại tấu chương, lượng công việc hằng ngày của Khang Hy giảm đi không ít, mỗi ngày trước hết đem những việc tối cấp tối trọng yếu xử lý trước, sau đó là tối cấp thứ yếu, thứ cấp thứ yếu lần lượt xem qua, sau đó lại nhìn nhìn ý kiến xử lý của Nội các, không thành vấn đề liền duẫn. Phần còn lại, cũng là đại đa số tấu chương liền không cần xem cẩn thận như vậy, chỉ cân lướt qua đôi chút là được.

Về phần những tấu chương thỉnh an, tấu chương tạ ân gì đó, trực tiếp không đặt lên án, đợi khi ngài không có chuyện gì làm sẽ mang ra đọc tìm chút chuyện vui.

Không quá một canh giờ Khang Hy đã xem xong tấu chương, bưng chung trà bước qua xem náo nhiệt của Dận Tộ, phát hiện tiểu tử này tuy rằng xem rất nhanh nhưng thái độ lại vô cùng nghiêm túc.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

“Ghi chú đại ý.”

Cảm tạ văn chương thời đại này đều tuân theo cách thức cố định, không cần đọc hết cả thiên chỉ cần biết đoạn mang ý chính. Dận Tộ đem những lý do phản đối của đám người kia nhất nhất trích lục lại, sau đó chỉ cần làm thống kê trả lời là được, có vài tấu chương đặc sắc còn có thể đặc biệt điểm ra thưởng thức.

Khang Hy cảm thấy thú vị, lại xem Dận Tộ mở ra một tấu chương, vừa liếc nhìn liền ném sang một bên, lại mở một tấu chương khác. Ngài không khỏi có chút ngạc nhiên, cầm tấu chương vừa bị vứt bỏ lên xem.

Quả nhiên, là tấu chương thỉnh Dận Tộ dọn vào Dục Khánh cung và thú Thái tử phi.

Loại tấu chương này, bắt đầu từ ngày y được sắc phong hôm nào cũng có, mà kết cục của bọn chúng đều giống nhau —— lưu lại không phát.

Khang Hy cũng biết cứ kéo dài không phải cách, thế nhưng muốn để nhi tử bảo bối này của ngài dọn vào Dục Khánh cung là không có khả năng, dựa theo cách nói của y chính là —— Dục Khánh cung có nữ quỷ.

Người nào không biết Dận Tộ sợ nhất nữ quỷ? Những cung nữ bị Dận Nhưng hành hạ đến chết tại Dục Khánh cung không chỉ một người, đừng nói Dận Tộ, ngay cả bản thân ngài cũng có chút chán ghét, thế nhưng ngoại trừ Dục Khánh cung, trong cung còn có nơi nào xứng với thân phận của y?

Bất quá cứ trụ trong Quận vương phủ như thế cũng có chút kỳ cục.

Khang Hy tính toán: “Vẫn phải là nên sửa lại một Đông cung…”

“Xin đừng,” Dận Tộ vội nói: “Trong cung nhiều quy củ, ở lại nhất định khó chịu đến chết. Nhi tử ở bên ngoài rất tốt, cần sửa Đông cung làm gì? Cho dù Hoàng a mã có sửa tốt, nhi tử cũng không ở.”

Lại nói: “Chờ sang xuân, cung của Thái hậu nương nương, Hoàng a mã, Ngạch nương còn có phủ của nhi tử cũng phải đại sửa một lần, đến khi đó sửa cho thật xinh đẹp, quy cách không phải liền lên rồi sao?”

Khang Hy nhíu mày: “Chỗ của ngươi cũng quá nhỏ.”

“Không nhỏ!” Dận Tộ nói: “Nhi tử chỉ có một người, phòng ở càng lớn càng quạnh quẽ…”

Hai chữ quạnh quẽ vừa ra khỏi miệng Dận Tộ cũng cảm giác được không ổn, đáng tiếc còn chưa đợi y nói vòng trở về Khang Hy đã lên tiếng: “Ngay cả Lão Thất, Lão Bát nhỏ hơn ngươi đều đã thành thân rồi, thế nhưng ngươi hiện tại ngay cả một nữ nhân bên cạnh cũng không có, ngươi rốt cục chuẩn bị khi nào thành thân.”

“Hoàng a mã đừng ép nhi tử a!” Dận Tộ uy hiếp nói: “Lần trước ngạch nương đưa nữ nhân tới chỗ nhi tử, vừa giả nữ quỷ khiến nhi tử thiếu chút nữa bị hù chết, đến hiện tại buổi tối vẫn ngủ không yên… nếu ngài lại ép, chỉ sợ trong lòng nhi tử thực sự có bóng ma, đời này cũng không thể thành thân.”

Lại cười nịnh nói: “Nhi tử hiện tại còn nhỏ, đợi lớn hơn một chút nói không chừng chẳng cần Hoàng a mã thúc liền tự muốn nữ nhân, người đừng có gấp.”

“Cùng nữ nhân lăn giường cũng không nhất định vào buổi tối…”

Dận Tộ trợn mắt nói: “Chỉ vì sinh hài tử mà cùng nữ nhân làm chuyện đó, Hoàng a mã coi nhi tử là thứ gì?”

Cũng không dám lưu lại lâu hơn, vội vàng đem bản trích lục thu thập lại nhét vào trong ngực, nói: “Hoàng a mã, nhi tử phải về rồi!”

“Thế nào? Hôm nay không cọ cơm?” Đều sắp đến ngọ thiện, mỗi ngày đều có nhi tử dùng cơm chung, Khang Hy thấy vậy có chút không thích ứng.

“Cọ cơm cũng không thể cứ cọ một nhà nha!” Dận Tộ nói: “Nhi tử đi tìm Tứ ca!”

Khang Hy biết đây là muốn đi tìm Dận Chân thương thảo, phất tay nói: “Đi thôi đi thôi, chỉ cần ngươi có thế làm cho một nửa đại thần không lên tiếng, trẫm liền tùy ý ngươi.”

——

Dận Tộ đến nơi có chút trễ, Dận Chân vừa dùng cơm xong, đồ ăn còn chưa thu dọn, tuy rằng Dận Tộ không để ý nhưng Dận Chân làm sao có thể để y ăn đồ thừa của mình? Lại lệnh đầy tớ làm thêm một bàn mới cho y dùng, bản thân ở bên cạnh ngồi xem những thứ Dận Tộ trích lục ra.

“Muốn để bọn họ không phản đối cũng không phải rất khó.” Dận Chân xem qua một lượt rồi nói: “Trước tiên phải thêm một cái, con nối dòng của tội nô, quan nô cũng được theo lệ này.”

Dận Tộ ừ một tiếng, biểu thị đã hiểu

Quan nô, tội nô không phải người thường có thể sở hữu, tuyệt đại đa số đều là gia quyến của phạm quan. Bởi vì trời có mưa gió thất thường, người có họa phúc sớm tối, những người làm quan ai có thể bảo đảm cả đời thường thường thuận thuận? Nếu lại thêm điểm này, vì hậu thế bọn họ cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ.

“Thế nào chỉ biết ăn chay thôi?” Dận Chân một bên xem trích lục một bên chú ý Dận Tộ hạ đũa, lại gắp cho y một phần thịt cá, nói: “Cái này không tanh không ngán cũng không có xương, nếm thử. Hiện tại ngươi càng lúc càng gầy, không phải mỗi ngày đều cùng Hoàng a mã dùng bữa sao? Hoàng a mã cũng không quản ngươi?”

“Ăn chay trường thọ nha!” Dận Tộ cười nói, nhưng vẫn ăn xong miếng cá, lại lùa vài hớp cơm rốt cục cũng no bụng, nói: “Còn gì nữa không?”

Dận Chân trầm ngâm: “Sau đó, đem mười lăm tuổi đổi thành mười hai tuổi.”

“Mười hai tuổi… quá nhỏ đi?”

Dận Tộ phải thêm một khoản như vậy, chính là muốn giúp những hài tử bị bán, thậm chí là sinh ra đã thành nô bộc sau khi trưởng thành lại có cơ hội lựa chọn thêm lần nữa. Thế nhưng hài tử mười hai tuồi nào đã biết được chuyện gì?

“Mười hai tuổi đã không nhỏ,” Dận Chân nói: “Hài tử nhà nghèo, mười một mười hai tuổi đã bắt đầu kiếm tiền phụ giúp gia đình, lúc này cần biết đều đã biết. Hơn nữa, nếu lại lớn hơn sẽ rất khó chấp hành xuống.”

Hắn dừng một chút, nói: “Nô tài bình thường đều là bảy tám tuổi bắt đầu vào phủ hầu hạ, mười lăm tuổi chính là thởi điểm đắc dụng, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được tâm phúc, ai lại nguyện ý để người vỗ cánh liền bay? Hơn nữa hạ nhân mười lăm tuổi khó tránh tiếp xúc một ít riêng tư của chủ nhân, tỷ như vật phẩm thiếp thân của tiểu thư, trên người có bớt hay gì đó, lúc này nếu các nàng còn muốn đi liền đi, lại cố ý tiết lộ những ẩn mật kia ra phải làm sao bây giờ?”

“Mà nếu đổi tuổi tác thành mười hai, trước đó còn nhỏ không thể trọng dụng, sau này lần nữa ký khế bán thân ngược lại có thể sàng chọn những kẻ có dị tâm. Còn nếu là tự nguyện ở lại hầu hạ, hiện tại bắt đầu trọng dụng vẫn còn kịp,” Dận Chân nói: “Như vậy đối với sĩ tộc đại hộ, còn không phải chì là nhiều thêm một lần bạc hay sao, chút tiền ấy bọn họ không quan tâm, cũng sẽ không vì vậy chống lại mệnh lệnh triều đình. Mà những người để ý chút bạc bán thân đó, phỏng chừng cũng không có phân lượng gì, không phải do bọn họ nói có nguyện ý hay không.”

Dận Tộ gật đầu.

Dận Chân lại nói: “Còn có điểm này, nếu chỉ có bản thân mới có thể ký được khế ước bán thân, cùng với mười lăm tuổi lại có một cơ hội tự do, như vậy liền khế phụ mẫu không thể bán hài tử đi —— gia chủ cũng không nguyện ý mua hài tử dưới mười lăm tuổi.”

“Phụ mẫu không bán hài tử, chẳng lẽ không tốt sao?”

Dận Chân than thở: “Làm phụ mẫu, có mấy người bỏ được hài tử của mình? Có đôi khi bán hài tử đi thật ra là vì hài tử mưu cầu một con đường sống.”

Dận Tộ suy nghĩ một chút, nói: “Ta sẽ mở Dục anh đường ở khắp nơi, nếu như thật sự nuôi không nổi hài tử nữa có thể đưa tới Dục anh đường, triều đình sẽ nuôi lớn bọn họ. Sau khi lớn lên hoặc đọc sách khoa cử, hoặc đến nha môn làm thiếp lại, hoặc đi nhà xưởng làm công thợ, làm cố nông thôn trang đều được, chỉ cần đem một phần thu nhập gópv ề cho Dục anh đường, dùng để nuôi những hài tử sau này.”

Dận Chân cau mày nói: “Ngươi có biết như vậy cần dùng bao nhiêu bạc hay không?”

Dận Tộ nói: “Mặc kệ xài bao nhiêu tiền, chuyện nên làm dù sao cũng phải làm.”

“Vậy, nếu bọn họ cần dùng tiền bán hài tử để cứu mạng thì sao?”

Dận Tộ thản nhiên nói: “Cần nhờ tiền bán hài tử để cứu mạng, như vậy cứ trực tiếp để bọn họ đi tìm chết! Người, không phải súc vật!”

Dận Chân thở dài, nói: “Tùy ngươi vậy, bất quá mười lăm tuổi vẫn là nên đổi thành mười hai tuổi, hơn nữa sau khi trưởng thành có một lần lấy lại tự do cũng không được. Không có chủ gia nào sẽ dung nô tài tùy thời có thể rời đi, nếu cần thì đổi thành mười hai tuổi lần nữa ký kết khế bán thân.”

Dận Tộ tuy rằng gật đầu cũng không khỏi thở dài: Từ đầu tới đuôi, cho dù muốn đổi cũng phải đổi cho hợp lợi ích của người mua, về phần xúc phạm lợi ích kẻ bán —— không sao, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng vô lực phản kháng.

Dận Chân nói: “Cuối cùng về việc không được tùy tiện phán định nhân mạng, ngược lại chính là khó khăn nhất, tuy rằng bá quan sẽ không phản đối —— cái mũ này ngươi chụp quá lớn, bọn họ nếu phản đối chính là nói tộc pháp lớn hơn quốc pháp, thế nhưng mệnh lệnh phát tới địa phương, chỉ sợ có phân nửa bằng mặt không bằng lòng.”

Dận Tộ nói: “Ta biết, thói quen nghìn năm, hà tất một lần có thể sửa đổi? Thế nhưng có vẫn tốt hơn không, không phải sao?”

Nếu trong tộc xử chết một người, triều đình lại đem tộc trưởng và người động thủ nhất nhất bắt lại, chỉ sợ toàn tộc đều phải bạo động, đến lúc đó khảo hạch quan viên địa phương sẽ hạ một bậc. Vậy nên vì chính mũ quan của mình mà suy nghĩ, đám quan viên kia hẳn là đều một mắt nhắm một mắt mở —— dù sao mấy chuyện như vậy đại thể đều không có người báo án, liền xem như không biết là được.

Lại cùng Dận Chân thương lượng chi tiết, lần nữa viết xong tấu chương, Dận Tộ cáo từ hồi phủ.

Về nhà thay đổi y phục, quản gia tiến đến bẩm báo: “Hai huynh đệ Lý Lộ buổi trưa có đến một lần, nói là muốn cấp chủ tử dập đầu tạ ân, biết chủ tử tiến cung nguyên lai là muốn đợi, lại bị nô tài khuyên trở về. Bọn họ hướng về phòng của người dập đầu, còn để lại hoa quả điểm tâm. Chủ tử nếu như muốn gặp bọn họ, nô tài liền phái người đi gọi.”

Lúc này Dận Tộ mới nhớ ra, hôm qua Lăng Phổ và đám người Dương phủ bị xử trảm ngoài thị tứ, không khỏi cười khổ, muội tử của bọn họ gặp bất hạnh vốn là do người nhà của y hạ thủ, y nào không biết xấu hổ tiếp thu bọn họ ‘tạ ân’?

Nói: “Ngày mai bảo người đưa chút điểm tâm và bạc qua, nói với bọn họ gia đã biết, còn căn dặn bọn họ cố gắng học tập cho tốt.”

Quản gia cúi đầu ứng thanh.

Dận Tộ lại nói: “Kinh thành cái gì đều đắt, huynh đệ bọn họ còn phải đọc sách, lại không có thu nhập gì. Đừng nói Lý Lộ muốn đi tư thục cũng hao tổn không nhỏ, nhớ kỹ mỗi tháng đều phái người đưa bạc qua.”

Bản thân chỉ có hai môn nhân như vậy, cũng đừng để chết đói.

Ngày hôm sau, tấu chương của Dận Tộ chính thức xuất hiện tại triều đình, quả nhiên sau khi trải qua sự sửa chữa của Dận Chân, số lượng đại thần phản đối đã ít đi rất nhiều, tuy rằng vẫn còn bất quá đã đạt đến yêu cầu của Khang Hy —— một nửa quan viên không lên tiếng.

Vậy nên chương pháp rõ ràng liền phát đến các bộ môn tương quan.

Lại qua mấy ngày liền đến hai mươi ba tháng chạp, nha môn phong ấn, lâm triều cùng ngừng, các phủ đều náo náo nhiệt nhiệt chuẩn bị ăn tết, bất quá như phủ của Dận Tộ, bận đều là nô tài.

Hai mươi lăm tháng chạp, Dận Tự rốt cục về đến kinh thành, còn mang theo một số bạc lớn. Khang Hy long tâm đại duyệt, vung tay lên cấp cho toàn thể quan viên một khoản bạc ăn tết —— tân bổng lộc đến qua năm mới chấp hành, những quan viên ở vị trí không quá béo bở hiện tại vẫn là một nghèo hai trắng.

Sau đó Dận Tộ dẫn đầu, thỉnh đám huynh đệ đến tửu lâu lớn nhất kinh thành hảo hảo náo nhiệt một lần.

Lần này việc vui nhiều, ngoại trừ Dận Tự trở về còn có Dận Đề, Dận Chân, Dận Hữu, Dận Kỳ cùng với Dận Tự vinh thăng thân vương, Lão Cửu, Lão Thập rốt cục cũng không còn là A ca đầu trọc nữa, đều có tước Bối lặc. Mọi chuyện hợp lại càng nên hảo hảo chúc mừng.

Rốt cục Dận Tự là nhân vật chính, bất quá Dận Tộ lại là người có thân phận tối cao, mọi người đều vây lấy muốn y nói chuyện, Dận Tộ liền đẩy Dận Tự ra nói những thú sự ở Đông Doanh.

Lần này Dận Tự đến Đông Doanh, ngay từ đầu cũng không quá thuận lợi, đám quý tộc Đông Doanh kia có chút coi thường ngoại nhân, hơn nữa Dận Tự tuổi tác còn nhỏ lại thường xuyên trưng ra bộ dạng hảo tính tình, người khác không ai để y vào mắt, thậm chí có người ngay tại yến hội công khai vô lễ với y, Dận Tự chỉ cười cười, quay đầu rời đi.

Có một gã vừa cho rằng y chính là ‘mềm yếu vô năng’, bĩu môi khinh thường, bên kia Dận Tự đã dựa vào mấy trăm khẩu súng kíp liên phát, đem thế lực của người nọ trong một đêm tiêu diệt triệt để.

Đến lúc này bọn họ mới biết sợ.

Đám người Đông Doanh kia đã sớm quen với tư tưởng kẻ mạnh làm vua, lúc bọn họ cảm thấy Dận Tự quá hèn yếu, Dận Tự cho dù đổ ra bao nhiêu bạc cũng không có động tĩnh, lúc này biết được sự lợi hại liền bắt đầu tôn trọng y lên.

Cục diện vừa mở ra, phía sau càng là dễ làm, phải hối lộ liền hối lộ, phải thu mua liền thu mua, vất vả lắm mới lấy được chỗ đặt chân —— bến cảng đều xây xong, thông thương càng không thành vấn đề.

Khẩu tài của Dận Tự vô cùng tốt, những kinh nghiệm này bị y nói đến khúc chiết động lòng người, nghe đến đám huynh đệ nhiệt huyết sôi trào, sau đó Dận Đề còn bám lấy Dận Tộ năn nỉ, nói sau này nếu lại có chuyện tốt như vậy nhất định phải chừa cho y một phần.

Dận Tộ mỉm cười đáp ứng đám người Dận Hữu cũng bắt đầu ồn ào, Dận Tộ cười mắng: “Thấy Bát đệ toàn vẹn trở về, ai nấy đều cho rằng bên ngoài chơi rất vui có phải không? Nên biết rằng súng đạn không có mắt!”

Đang lúc trò chuyện, Dận Tộ chợt phát hiện Lão Thập Dận Ngã từ trước đến nay vẫn luôn rất hứng thứ với những thứ này vội ngáp dài mấy cái, cười nói: “Lão thập đây là thế nào? Lúc này liền mệt mỏi rã rời rồi? Tối hôm qua đã làm gì đó?”

Dận Ngã lại ngáp mấy cái, lần này ngay cả nước mắt nước mũi đều rơi xuống, đối với Dận Tộ pha trò cũng không phản bác, nói: “Các ca ca ăn trước, đệ đệ vào bên trong hút túi thuốc xốc lại tinh thần.”

Dận Tộ nói: “Nếu là không chịu đựng được không bằng cứ ngủ một hồi hoặc trực tiếp về phủ cũng được, đều là huynh đệ, không cần khách khí.”

Dận Ngã cười nói: “Không có chuyện gì Lục ca, đệ đệ hút một túi thuốc liền tỉnh táo.”

“Vậy đi thôi.”

Dận Ngã liền rời chỗ, đám người lại ăn uống một trận, Dận Tộ chợt nhớ đến bộ dạng nước mắt nước mũi của Dận Ngã liền cảm thấy bất an, mạnh mẽ đứng dậy, nói: “Ta đi xem Tiểu Thập.”

Vội vàng xoay người đi vào phòng trong.

Đám người Dận Đề hai mắt nhìn nhau, cũng đứng dậy theo.

Dận Tộ vừa vén mành liền gặp khói mù lượn lờ, hơi nhíu mi liền thấy Dận Ngã nằm trên nhuyễn tháp phun mây nhả khói, phảng phất không phát hiện y đã tiến vào, ánh mắt mê ly, gương mặt mang theo nụ cười mộng ảo.

Dận Tộ thần sắc đại biến, tiến lên vài bước đoạt lấy tẩu thuốc, lạnh lùng nói: “Ngươi đang hút cái gì?”

Dận Ngã bị đoạt đồ vật nhất thời giận tím mặt, vọt lên hung hăng đẩy Dận Tộ, đem tẩu thuốc đoạt về, quát: “Ngươi làm gì đó!”

Dận Tộ bất ngờ không kịp đề phòng, bị đụng đến lảo đảo vài bước, Dận Tự tiến vào vừa kịp đỡ lấy y, cả giận nói: “Thập đệ! Ngươi điên rồi!”

Lúc này Dận Ngã mới phản ứng được người vừa rồi mình quát là ai, mồ hôi lạnh nhất thời chảy xuống, ngập ngừng nói: “Ta… tiểu đệ nhất thời…”

Lời còn chưa dứt, Dận Chân trầm mặt tiến lên, đoạt lấy tẩu thuốc ngửi một cái, thần sắc biến lạnh, nói: “Ngươi dính vào từ khi nào? Hút đã bao lâu, có thành nghiện chưa?”

“Ta…” Dận Ngã cười khan nói: “Đây không phải thứ xấu xa gì, dưỡng sinh… cái gì mà nghiện với không nghiện, ta cũng không phải không hút nổi…”

Nào ngờ còn chưa nói xong đã bị Dận Chân hung hăng tát mạnh, lạnh lùng nói: “Không sợ chết ngươi cứ việc hút!”

Xoay người hầm hầm rời đi.

Dận Ngã bị một bạt tay này triệt để đánh ngu, mãi đến khi Dận Chân rời khỏi mới phản ứng được, tuy rằng cực kỳ tức giận nhưng ở trước mặt đám người Dận Tộ cũng không dám phát tác thế nào, hung hăng cắn chặt khóe miệng đang rỉ máu, mắng một câu: “Thần kinh”.

Dận Tự sắc mặt cũng khó nhìn, quát lớn: “Thập đệ, lần này là do ngươi không đúng, cho dù Tứ ca không đánh ngươi ta cũng muốn đánh ngươi! Ta mặc kệ có nghiện hay không, mau mau cai cho ta!”

“Đây không phải thứ xấu xa gì!” Dận Ngã giải thích: “Ở tiền triều, quý tộc Đại Minh đều dùng cái này… đây là thuốc dưỡng sinh!”

Dận Tự cả giận nói: “Cái gì mà thuốc dưỡng sinh, dưỡng sinh có thể khiến người không ra người quỷ không ra quỷ? Ngươi biết thứ này ở Quảng Đông đã hại bao nhiêu người cửa nát nhà tan sao? Ngươi nếu không cai, ta coi như không có người đệ đệ này!”

“Ta…”

Nguyên lai cái này hiện tại đã có, Dận Tộ trong lòng phát lạnh, thấy Dận Ngã còn muốn giải thích, thản nhiên nói: “Dận Ngã, ta cho ngươi ba tháng, nếu ba tháng sau còn cai không được, ta sẽ hướng Hoàng a mã thỉnh chỉ, đem ngươi xóa tên khỏi gia phả.”

Lại nói: “Hôm nay chúng ta chỉ chơi tới đây, các huynh đệ tan thôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện