Là một nữ đầu bếp vạn năng, Hàn Việt cũng giống như những bà chủ gia đình khác không quan tâm vấn đề ‘ai nấu cơm’, thế nhưng lại rất quan tâm vấn đề ‘ai rửa chén’.
Hàn Việt rất ghét rửa chén. Cho nên chén bát trong nhà mỗi ngày đều do hắn rửa, đơn thuần chính là vì Sở Từ so với hắn còn ghét rửa chén hơn.
Sở Từ người này… việc nhà mà y làm chỉ đơn giản là xem xét bày trí trong nhà, quyết định góc này nên thêm thứ gì, góc kia nên bớt thứ gì; bức tranh tường mới mua nên treo ở đâu, bình hoa đó nên cắm loại hoa gì…
Sau khi y quyết định bức tranh tường nên treo ở đâu, người lấy búa đóng đinh lên tường dĩ nhiên là Hàn Việt.
Tất nhiên, Sở Từ cũng không phải hoàn toàn không vào bếp. Nếu cho y thời gian, y có thể chậm rãi ngâm trong phòng bếp cả ngày, nấu một bát chè trôi nước hoa hồng thật to, khắc dưa hấu, làm pho mát dâu tây sữa tươi, làm sandwich bơ trái cây…
Sau đó cả đống chén bát hỗn loạn trong phòng bếp đều quăng hết cho Hàn Việt thu dọn.
Hàn Việt đã từng rất chính thức rất nghiêm túc đưa ra kháng nghị, hắn tốt xấu gì cũng là người đàn ông có uy tín danh dự, có địa vị xã hội, suốt ngày tiếp xúc cùng chén đũa, khăn lau, nước rửa bát là ý gì chứ!? “…” Sau một lúc lâu trầm mặc, Sở Từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ôn hòa nhã nhặn trả lời: “Anh có thể lựa chọn không gánh vác trách nhiệm này.”
Hàn Việt nhìn vào mắt y, đột nhiên thấy lạnh cả xương sống.
“Em có thể ra ngoài tìm người khác.” Sở Từ tiếp tục nói.
“…”
Tối hôm đó, Hàn Việt xăn tay áo đeo tạp dề, hì hục rửa sạch từng cái bát, nhiệt tâm lao động cuộn trào mãnh liệt mênh mông vô bờ bến, anh dũng thiết lập nên trang sử mới.
Một tối nọ, Sở Từ về nhà thông báo cùng Hàn Việt: “Tối mai em không ăn cơm nhà. Đơn vị tổ chức liên hoan, tất cả bộ phận bọn em đều phải tham gia.”
Sau khi Sở Từ quay lại công tác ở Sở nghiên cứu khoa học, chức vị kia liền trả lại cho y. Tuy rằng lúc trước y đã từ chức, thế nhưng thủ tục từ chức đều bị Hàn Việt cưỡng chế ngăn chặn, cho nên kỳ thật y vẫn chưa bao giờ rời khỏi hệ thống đơn vị.
Lúc còn công tác y vốn là người đạm mạc, thế nên lúc y quay về cũng chẳng ầm ĩ bao nhiêu… Riêng vấn đề kĩ sư Sở nghỉ ốm mấy năm, rất nhiều người đều chỉ tò mò nghiên cứu sau lưng đôi chút, lúc gặp mặt vẫn nhiệt tình tỏ ý hoan nghênh.
Quá rõ ràng, một kĩ sư trẻ có năng lực học thuật nhất định, không tranh công lao không giành danh tiếng, yên lặng làm việc ít lời ít ngữ, tuyệt đối sẽ không khiến cho những đồng nghiệp khác phản cảm. Vì vậy dù nghỉ ốm mấy năm mới đi làm lại, cũng không ảnh hưởng đến phe phái cùng ích lợi của mọi người, cho nên chẳng ai keo kiệt mà không tỏ vẻ thiện ý cùng y.
“Sao lại liên hoan nữa? Không phải mới liên hoan tháng trước sao?” Hàn Việt lập tức bất mãn: “Mỗi lần các người liên hoan, ăn một bữa cơm còn chưa tính, thế nhưng còn đi uống rượu, uống xong còn đi ca hát, cả phòng trai gái tụ tập một đống y như hộp cá mòi, đây không gia tăng tỷ lệ phát sinh sự cố? Em là người đã có gia đình, không có việc gì đừng bám theo mấy thanh niên trẻ tuổi kia, ảnh hưởng nhiều không tốt.”
Sở Từ yên lặng nhìn khắp xung quanh một vòng: “Gia đình? Ở đâu ra?”
Hàn Việt xù lông: “Anh đây! Có anh đây! Em muốn phủ nhận địa vị hợp pháp của anh sao?”
“Ngay cả bát anh cũng không nguyện ý rửa.”
“…Không phải buổi tối mỗi ngày anh đều rửa sao?”
“Nhưng anh đâu có tình nguyện.”
Sau khi ném lại câu này, Sở Từ liền thản nhiên đi vào phòng ngủ thay quần áo, bỏ mặc Hàn Việt đứng yên lặng lẽ hóa đá.
Nói suốt cả buổi, vị tổ tông đây không chỉ yêu cầu người ta rửa chén, còn muốn người ta cam tâm tình nguyện rửa, còn muốn người ta cao hứng bừng bừng rửa, còn muốn người ta mang theo nhiệt tình cách mạng dạt dào rửa!
Thật quá đáng!
Đã không thể nhịn thì không việc gì phải nhịn!
Hàn Việt hùng hùng hổ hổ khí phách hiên ngang đi về phòng ngủ, mới bước tới cửa đã thấy Sở Từ nửa thân trên để trần, đưa lưng về phía hắn, một tay ném áo sơ-mi lên giường, một tay chọn lấy chiếc áo thun, tùy tiện mặc vào người.
“…” Sở Từ thay quần áo xong, xoay người đi vào phòng bếp tìm thức ăn. Lúc đi ngang qua Hàn Việt, y dừng chân một chút, bình tĩnh nhắc nhở: “Chùi nước miếng đi.”
Cơ thể hóa đá của Hàn Việt thoáng chốc vỡ tan, nhẹ nhàng phiêu tán thành tro trong gió.
“Khó coi quá.” Sở Từ thở dài thương cảm.
Tối hôm đó sau khi cơm nước xong, Sở Từ tiếp tục bắt chước Khương thái công Lã Vọng buông cần, mặc người gió táp sóng xô, ta vẫn an nhiên bất động*.
*Điển tích http://timtrongkhobau.vnweblogs.com/post/25927/326143
Nàng dâu nhỏ Hàn Việt vừa thu dọn chén bát vừa lau bàn, nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh (cùng khen ngợi) của Sở Từ, đột nhiên bạo phát nhiệt tình cách mạng ‘nơi nào có áp bức thì nơi đó có đấu tranh’.
Hắn ném mạnh khăn lau xuống, ngồi trước bàn ăn tuyên bố: “Đêm nay lão tử nhất định phải đình công!”
Sở Từ đang bị hạ huyết áp, tinh thần mơ mơ màng màng buồn ngủ, vừa nghe thấy thế lập tức bừng tỉnh: “Đình công?”
Hàn Việt nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Anh cảm thấy không thể tiếp tục nữa!”
“Thế thì tốt quá, đêm nay em có thể ngủ mười tiếng rồi.”
“…Nè nè, anh không phải nói đình công chuyện đó! Vấn đề này rất quan trọng, không thể lầm lẫn nha!”
“Tiếc thật.” Nét mặt y rõ ràng là tiếc hận, nhìn Hàn Việt đang kinh hồn bạt vía: “Được rồi, vậy anh đình công cái gì?”
“Đêm nay lão tử quyết định không rửa chén!” Hàn Việt dùng hết can đảm nói: “Anh quyết định giữ gìn tôn nghiêm cùng địa vị của người chủ gia đình! Đêm nay tuyệt đối không rửa chén! Trừ khi em cho anh một lý do khiến anh không thể không rửa, bằng không ngày mai anh vẫn sẽ tiếp tục đình công!”
Sở Từ bình tĩnh nhìn hắn, vừa định mở miệng nói cái gì, đã bị Hàn Việt nhanh nhẹn cắt ngang: “Không được phép nói không rửa chén thì phải ra phòng khách ngủ, như vậy là phạm quy!”
“Thôi được.” Sở Từ thở dài, nhìn qua vô cùng bất đắc dĩ: “Anh xem thế này được không, chúng ta đánh cuộc công bằng một trận, ai thắng thì có thể không rửa chén, ai thua phải vào phòng bếp làm việc, như vậy không phạm quy chứ?”
Hàn Việt thoáng do dự: “–Đánh cuộc thế nào?”
“Đánh bài nha.” Sở Từ bình thản rút trong túi ra một bộ bài tây, trả lời hết sức trầm tĩnh, động tác hết sức lưu loát, khiến Hàn Việt tự nhiên sinh ra một loại ảo giác ‘y đã chuẩn bị từ trước rồi’.
Đối với Hàn Việt thì đánh bài chẳng có gì xa lạ. Thời đi bộ đội, có khi phải ngây ngốc trong căn cứ tuyệt mật suốt mấy tháng liền, không có internet, cũng không có TV, ngay cả báo chí cũng không cho xem tiêu khiển, cả đám người tụ lại một chỗ còn biết làm gì? Nếu không có nhà thì phải bắt tay xây dựng nền móng, nếu đã có gia đình thì phải nhập gia tùy tục thôi.
Với tư cách là cao thủ, Hàn Việt thoáng chốc tin tưởng gấp trăm lần, cảm thấy chính mình nhất định sẽ thắng.
…Sau đó bọn họ đánh xong ván thứ nhất.
Hàn Việt ném bài khắp nơi: “Anh không thừa nhận! Tuyệt đối không thừa nhận! Ba ván phân thắng bại!”
…Vì thế bọn họ đánh xong ván thứ hai.
Hàn Việt nổi giận đập bàn: “Trùng hợp! Tuyệt đối là trùng hợp! Chơi thêm ván nữa!”
…Cho nên bọn họ đánh xong ván thứ ba.
Hàn Việt nhảy dựng lên rít gào, cũng chỉ thấy Sở Từ lạnh lùng nhìn hắn.
“Đàn ông nói không giữ lời là đáng xấu hổ nhất.”
“…”
Năm giây sau, Hàn Việt mũi đỏ như trái cà chua đi vào phòng bếp, bối cảnh phía sau là oán khí u ám ngập trời.
Nữ đầu bếp vạn năng Hàn Việt đồng chí, mời anh hôm nay cũng tiếp tục cố gắng bội phần cùng bọt biển và chén bát dơ nha!
Kiếp sống mỗi đêm đánh ba ván bài liên tục kéo dài hai tháng… Một ngày nọ Hầu Du đến quân ủy tìm Hàn Việt, kết quả mới gặp liền kinh hãi: “Huynh đài, sắc mặt cậu trắng bệch ấn đường biến thành màu đen, có khi nào đã gặp yêu quái?”
Hàn Việt nháy mắt nổi đầy gân xanh: “Đại tiên, ngài nói thật là chính xác, tôi gặp trúng một đại yêu quái bài kỹ hơn người!”
Hắn đem mọi chuyện xảy ra trong hai tháng nay kể hết với Hầu Du, miêu tả oán niệm vạn phần vì chưa từng thắng được một ván càng thêm khủng khiếp. Hầu Du nghe xong thì sờ cằm, cảm khái nói: “Tôi phát hiện kĩ sư Sở quả thật đánh bài rất hay, y có thường xuyên đánh bài với người ta không?”
Hàn Việt lắc đầu: “Rất hiếm, y chỉ thích chơi game.”
“Ừm… Dù bài kỹ có lợi hại đến đâu thì cũng không có khả năng chỉ thắng không thua, đây vốn là trò chơi theo xác suất. Hơn nữa, cậu đánh bài cũng rất chuyên nghiệp, không có khả năng suốt hai tháng liền mà không thắng được ván nào?” Hầu Du có chút trầm ngâm, bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng: “Hay là y ***?”
“…***?”
“Khó nói lắm, tay nghề kia của kĩ sư Sở… Chậc chậc.” Hầu Du mười phần thổn thức lắc đầu, nói tiếp: “Chi bằng như vậy đi, tôi cho cậu một đề nghị. Không phải bình thường cậu đều mang theo cây bút có máy ảnh lỗ kim sao, loại thiết bị gián điệp có máy ảnh độ phân giải cao ấy?”
“Thế nào?”
“Lần sau đánh bài cậu trực tiếp để cây bút lên bàn mà quay, sau đó lấy ra kiểm tra một chút, từng ván từng ván đều phải nhìn cẩn thận, nếu kĩ sư Sở quả thật *** với cậu, ít nhất cũng lưu lại hình ảnh đúng không?”
Hàn Việt thầm nghĩ, chủ ý này không tệ nha! Vì thế đêm đó hắn liền về nhà sớm, nhân lúc Sở Từ chưa tan ca liền ngụy trang cây bút đặt trên bàn.
“Anh thật muốn xem thử, rốt cuộc là em giở trò với anh, hay là vận may của lão tử thật sự rất thối…” Hàn Việt vỗ vỗ tay, thế nhưng còn mười phần đắc ý.
Kết quả tối hôm đó, Hàn Việt không ngoài dự kiến tiếp tục thảm bại.
Sau đó lại không ngoài dự kiến mặt mày xám xịt chạy đi rửa chén.
Ngay ngày hôm sau, Hàn Việt lén lút đem camera mini được ngụy trang trong bình hoa đưa tới văn phòng, cứ một mình xem xét rất lâu rất lâu. Viên sĩ quan phụ tá đáng thương mấy lần gõ cửa đi vào, đều nhìn thấy Hàn Việt đối mặt cùng máy tính, nét mặt tươi cười quái dị, đôi lúc lại hiện ra biểu tình đột nhiên tỉnh ngộ…
Lão đại, không phải anh đang xem AV đó chứ?
Giữa thanh thiên bạch nhật lưới trời lồng lộng, một quan viên chính phủ tiền lương cao ngất như anh lại trốn trong văn phòng xem AV, thật sự quá xuống cấp rồi! Xuống cực kỳ bi thảm luôn!
…Anh cũng không biết gọi tôi xem cùng!
——
Tối đó Hàn Việt về nhà, thần thanh khí định nấu cơm, thần thanh khí định ăn cơm, rồi thần thanh khí định đánh bài.
Vẫn là quy tắc như cũ, vẫn là ba ván thắng hai.
Ván thứ nhất Hàn Việt thua xiểng liểng.
Ván thứ hai Hàn Việt lại thua xiểng liểng.
Ván thứ ba… Tóm lại chúng ta đều biết Hàn Việt không có cửa thắng!
Sở Từ đặt lá bài cuối cùng xuống, mỉm cười đứng lên, vỗ vai Hàn Việt: “Em đi đánh ma thú một chút, không có việc gì đừng làm phiền em.”
Hàn Việt không giống ngày thường mang theo cõi lòng đầy oán niệm, ngoan ngoãn cúp đuôi đi rửa chén, mà là đột nhiên bắt lấy bàn tay Sở Từ đang vỗ vai mình, mỉm cười ngẩng đầu lên: “Bảo bối nhi, trong tay áo của em có phải có thứ gì không?”
Sở Từ rút mạnh tay về, thế nhưng khí lực của Hàn Việt thì người thường sao mà sánh nổi, chỉ dùng sức một chút đã giữ được cổ tay Sở Từ giữa không trung, ngay sau đó thì xăn cổ tay áo sơ-mi của y lên, xốc xốc một chút.
Quân ba rô cùng quân năm cơ lần lượt đáp xuống mặt bàn.
Sắc mặt Sở Từ hết xanh rồi trắng. Hàn Việt mỉm cười đứng lên, vỗ vai y.
“Anh vào thư phòng đánh ma thú một chút, em yêu, bát đũa liền nhờ em nha~”
Bầu trời ngày giải phóng quả nhiên sáng sủa, nhân dân vùng giải phóng vừa cau mày vừa phun nước bọt.
Hàn Việt thật sự cao hứng đến phát điên, lăn một vòng ngay trước cửa thư phòng, lại phóng lên sofa hung hăng dậm nhảy vài cái — chiếc sofa đáng thương chưa bao giờ hứng chịu sức nặng khủng khiếp như thế, lúc này liền phát ra thanh âm kẽo kẹt.
“Lão tử hôm nay rốt cuộc trở mình rồi! Lão tử rốt cuộc không còn là thằng chồng khờ nữa! XXX con mẹ nó, cái gì gọi là chủ gia đình? Lão tử chính là chủ gia đình đây! Oa ha ha ha ha–”
Hàn Việt mở máy tính, đăng nhập game, vừa mới hào hứng tìm tai nghe đeo vào, đột nhiên lại nghe từ phòng bếp truyền đến một tiếng động giòn tan, đó là tiếng mấy cái bát đồng loạt rơi trên mặt đất.
Hàn Việt theo phản xạ có điều kiện muốn lao ra ngoài, nhưng rồi lại lập tức kiềm chế. Đùa gì hả, chỉ cần lao ra ngoài, hắn sẽ không bao giờ quay lại được nữa, người rửa chén tuyệt đối sẽ biến thành hắn! Chịu nhục suốt hai tháng mới nếm được thành quả chiến thắng, sao có thể vì nhất thời mềm lòng mà hi sinh toàn bộ? Vậy Hàn Việt hắn chẳng phải đã biến thành đồ ngu ư?
Hàn Việt đeo tai nghe tiến vào trò chơi, nháy mắt hiện ra cả đống tin nhắn. Hắn còn chưa kịp mở, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa thư phòng.
“Anh đâu rồi, Hàn Việt? Giúp em một chút.”
Hàn Việt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: ta không ở đây ta không ở đây ta không ở đây ta không ở đây…
“Giúp em tìm băng dán vết thương đi.” Sở Từ đẩy cửa bước vào, giơ thẳng lên hai ngón tay máu chảy đầm đìa, vẻ mặt vô tội ngây thơ: “Em cắt trúng tay…”
Sau này Hàn Việt nhớ lại cảnh tượng hôm đó, cảm thấy chính mình quả thật là con mèo bị dọa sợ tới mức rụng cả đuôi, cọ cọ mấy cái liền trốn mất, tốc độ nhanh đến nỗi hỏa tiễn còn theo không kịp.
Trong mười phút sau, Sở Từ được bố trí ngồi yên trên ghế, bình thản giơ hai ngón tay kia ra, để mặc cho Hàn Việt dùng khăn lạnh từng chút từng chút một lau đi vết máu, cẩn thận dùng bột thuốc trắng Vân Nam tốt nhất, tỉ mỉ vạn phần băng bó lại, sau cùng còn hết sức đau lòng ôm ấp trong tay nhìn ngắm cả nửa ngày…
Vì thế bát đũa ngày hôm ấy vẫn là Hàn Việt rửa.
Rửa đến vạn phần hối hận, rửa đến cam tâm tình nguyện.
Khuya hôm đó lúc nằm trên giường, Hàn Việt nắm tay Sở Từ, đối với thói quen lười biếng trốn tránh việc nhà của mình làm ra kiểm điểm sâu sắc, sau đó lại đối với quyết tâm thay đổi sai lầm của mình làm ra cam đoan kiên định… Hàn Việt đồng chí bày tỏ, loại sự kiện đổ máu bi thảm này sẽ không có lần tiếp theo; thân là người chủ gia đình hắn phải xung phong đi đầu, trở thành đầu tàu gương mẫu gánh vác hết thảy công việc nặng nhọc, nghĩ trước cho dân, làm trước cho dân, nhất định phải bảo đảm gia đình vững chắc cùng người nhà an toàn.
“Đúng vậy.” Sở Từ bình luận, “Em không an toàn, anh không vững chắc.”
Hàn Việt thoáng giật mình, lập tức điên cuồng lăn lộn trên giường, dùng mọi thủ đoạn làm nũng, liều mạng thỉnh cầu tổ chức cho hắn thêm một cơ hội giữ lại xem xét! Hắn nhất định biểu hiện thật tốt, tuyệt đối không phụ lòng kì vọng của tổ chức!
“Vậy thôi được.” Sở Từ miễn cưỡng nói, “Cứ giữ lại xem xét đi.”
Hàn Việt vì thế nỗ lực phấn đấu, chăm lo việc nước, cố gắng biểu hiện tốt một chút hoạt động về đêm; kết quả nửa đêm bị Sở Từ đá xuống giường, sau đó còn bị đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Hàn Việt đồng chí ôm ấp một bầu nhiệt tâm, lại phải ủy ủy khuất khuất ngủ cả đêm trên sofa lạnh lẽo, thật là đáng buồn đáng tiếc, thật là đáng buồn đáng tiếc a… ╮(╯_╰)╭
Tối hôm sau Hầu Du đến nhà Hàn Việt dùng cơm, vừa bước vào cửa liền thấy Hàn Việt thân đeo tạp dề, tay cầm xẻng, ra sức xào một chảo Kung Pao Chicken*.
*món Kung Pao Chicken: xem ở đây.
Sở Từ vừa thoải mái ngồi trên ghế sofa xem TV, vừa tiếp đón Hầu Du: “Nào nào, mau ngồi xuống uống ly trà, trà xuân Long Tĩnh mới hái năm nay đấy, hôm qua vừa được giao đến.”
Huyệt thái dương của Hầu Du giật giật không ngừng, sau một lúc lâu mới run rẩy hỏi: “Cậu… Cậu không vào phòng bếp giúp một tay?”
“Trốn tránh việc nhà là bản năng đàn ông.” Sở Từ bình thản nói, “Mặt khác, trên tinh thần tôi vĩnh viễn ủng hộ Hàn Việt.”
“…”
Hầu Du vì thế nổi giận đùng đùng chạy vào phòng bếp giúp Hàn Việt rửa rau. Hàn Việt rất cao hứng, nói: “Tốt quá, cậu mau giúp tôi rửa sạch hai túi đậu kia. Tôi còn phải hấp cá, rồi còn phải làm mao huyết vượng* nữa!”
*mao huyết vượng: là một món ăn cay theo phong cách Tứ Xuyên nổi tiếng ở Trung Quốc, gồm có tiết vịt, thịt heo, măng tây, mộc nhĩ, hoàng hoa tươi, chân giò hun khói, giá đỗ, ớt khô, cộng thêm các loại gia vị.
Hầu Du giận điên người: “Kỳ thật một mình cậu bận quá làm không kịp đúng không? Thân là một người đàn ông, kỳ thật cậu chán ghét việc bếp núc từ tận đáy lòng đúng không?”
“Không, từ tận đáy lòng tôi cảm ơn cậu vì đã thức thời như thế.” Hàn Việt nói, “Kỳ thật tôi không cần cậu giúp tôi chuyện gì cả, tôi chỉ không thích cậu và Sở Từ ở cùng một chỗ trong lúc tôi không nhìn thấy mà thôi.”
“…”
Tối hôm đó cơm nước xong trở về, Hầu Du bị đả kích rất nặng.
Hắn vừa lên giường nhắm mắt lại, trong đầu sẽ không tự chủ hiện ra hình ảnh Hàn nhị đại gia đeo tạp dề, hừng hực cắm đầu rửa bát.
Thân là người anh em từ nhỏ đã bị Hàn Việt lôi đến đại viện quân khu đánh đánh đá đá, thời thiếu nhi đánh người cướp bánh, thời thiếu niên đánh người cướp súng, thời thanh niên lại cùng nhau tòng quân, Hầu Du cảm thấy Hàn Việt đã quá ư sa đọa…
Hắn trằn trọc cả đêm không ngủ, ngày hôm sau đem theo đôi mắt thỏ đỏ ngầu, nước miếng bay tứ tung gọi điện cho đám bạn bè: “Mau tới nhà hàng các cậu tìm cho tôi hai mỹ nữ! Phải biết nấu cơm! Phải biết cả chiên xào nấu nướng! Ngay cả việc nhà cũng phải biết luôn! …Mẹ kiếp, không phải tôi cần, mau đưa đến nhà Hàn Việt ấy!”
Hầu Du hung hăng cúp máy, ánh mắt vừa liếc xéo bốn mươi lăm độ vừa nghiến răng nghiến lợi.
–Họ Sở kia chính là hồ ly tinh.
Hàn nhị, người anh em cứu vớt cậu đã đến rồi!
Kết quả tối đó Sở Từ về nhà liền thấy trong phòng khách có hai mỹ nữ tóc dài vóc người nóng bỏng, mặc y phục đầu bếp đầy tình thú, cầm trong tay giá múc canh, chân mang vớ đen cùng giày cao gót, sóng mắt xinh đẹp lưu chuyển không ngừng.
Đàn em của Hầu Du đứng trong phòng khách, mỉm cười rạng rỡ giới thiệu cùng Hàn Việt: “Đây là nhân viên Hầu xử đưa tới giúp ngài lo việc nhà, tìm khắp trăm dặm không ai sánh bằng, đạt tiêu chuẩn đầu bếp chuyên nghiệp, kêu gì làm nấy, thật con mẹ nó nghe lời…”
“Cái gì đây cái gì đây? Hầu Du có ý gì đây hả? Cố tình phá hủy sự hòa thuận trong gia đình tôi đúng không?” Hàn Việt ngay lập tức nổi điên: “Cút đi cút đi! Cút hết cho lão tử! Trong nhà lão tử có hai người là đủ rồi, không cần kẻ thứ ba!”
“Các người ồn ào gì thế?” Sở Từ đặt túi xách xuống, bình tĩnh đi dạo một vòng xung quanh hai mỹ nữ, gật đầu nói: “Em thấy được mà, lưu lại đi.”
Hàn Việt nháy mắt lệ rơi đầy mặt: “Em yêu, em muốn làm gì?”
“Cái gì cũng không muốn làm. Nhưng tiểu cô nương xinh đẹp này để trong nhà cũng hay lắm, coi như bình hoa trang trí.” Sở Từ gật gù, vô cùng hứng thú mỉm cười: “Tiểu thư họ gì?”
……
Tối hôm đó Hầu Du nhận được điện thoại của Hàn Việt, quả thật lửa giận ngập trời đến khàn cả giọng.
“Hầu Du cậu con mẹ nó nghe rõ cho lão tử! Tên chó chết cậu có phải uống lộn thuốc rồi hay không? Thấy gia đình lão tử hòa thuận nên trong lòng khó chịu đúng không? Đang yên đang lành lại đưa hai cô gái tới, muốn dụ dỗ Sở Từ ngoại tình hả? Cậu đừng nằm mơ, tôi nói cho cậu biết! Cho dù cậu trăm phương ngàn kế muốn phá hoại cỡ nào cũng vô dụng thôi! Cục diện yên ổn đoàn kết này nhất quyết không để cậu phá đám! Lão tử một mình nấu cơm nấu rất vui vẻ, không mượn cậu quan tâm!”
Đầu dây bên kia ‘rầm’ một tiếng, Hàn Việt một lần nữa ném mạnh xuống đất chiếc di động mới mua.
Hầu Du cứng đờ cầm điện thoại, thoáng chốc trong lòng như có hàng vạn cây cỏ nê mã gào thét giữa sa mạc Gobi.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Hàn Việt cậu quả nhiên đã sa đọa tới mức má nhìn không ra!
Nấu cơm nấu cơm, nấu cái đầu cậu!
Tuyệt đối là khuynh hướng chịu ngược, cái loại bệnh tâm lý cậu mắc phải không gọi là chướng ngại nhân cách thể bộc phát, rõ ràng nó gọi là M có khuynh hướng chịu ngược biết không?
Hủ hóa sa đọa! Nhục nước mất chủ quyền! Chủ nghĩa Mac: Lenin cậu học được đều bị chó ăn hết rồi!!!
Ngày hôm đó, khi Bùi Chí đang ăn cơm chiều thì nhận được điện thoại của Hầu Du, vừa mở đầu hắn lập tức kể khổ: “Họ Sở kia chính là tai họa!”
“–Hử?”
“Người anh em, tôi ủng hộ cậu! Nhớ năm xưa cậu đưa tờ giấy của tôi cho Hàn Việt là chính xác! Họ Sở kia dính vào ai thì kẻ đó sẽ biến thành M, Hàn Việt hắn đã trúng độc quá sâu, hắn tiêu đời rồi!”
“–Aha?”
“Người anh em, tôi phải thật lòng khen ngợi cậu một chút!” Hầu Du dõng dạc nói, “Nhà cậu có thiếu vú em không? Có thiếu đầu bếp không? Người anh em, tôi tặng cậu hai đầu bếp chuyên nghiệp đẳng cấp hot girl. Bảo đảm từ nay về sau cậu thoát ly biển khổ, lập địa thành Phật, từ nay về sau không bao giờ nhớ thương tên hồ ly tinh họ Sở kia nữa!”
“…” Bùi Chí bình tĩnh nói: “Ý tưởng rất hay, nhưng tôi không thiếu đầu bếp.”
“Tại sao?”
“Hàn Việt thường xuyên nấu dư đồ ăn, kĩ sư Sở vẫn đem cả cà-men đến cho tôi, đôi khi nhiều quá tôi còn ăn không hết.” Bùi Chí mỉm cười: “Hơn nữa, tôi cảm thấy tinh thần hi sinh để tôi được ăn no của Hàn Việt rất đáng khen!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cúp máy nhẹ nhàng, Hầu Du lại một lần nữa hóa đá.
——
Thực đơn nhà Hàn Việt tối nay là tôm nướng mỡ hành, thịt bò xào dầu hào, sò điệp chiên súp lơ, canh chân giò hun khói.
Hầu Du thật sự không ngờ ‘lòng tốt’ của hắn đã mạnh mẽ kích thích Hàn Việt nỗ lực phấn đấu, vượt qua gian khổ kiên quyết nâng cao tay nghề nấu bếp, nhất định so với tốt còn tốt hơn, cố gắng đạt tới trình độ hầu hạ Sở Từ như hầu hạ Từ Hi thái hậu, củng cố địa vị chủ gia đình đang lung lay sắp đổ của hắn.
Vì củng cố gia đình, vì CP hài hòa: JJ đại thần ở trên, một tiểu công ưu tú phát triển toàn diện đức trí thể mỹ phải nhớ thật rõ, tên nào muốn xen vào trái tim tiểu thụ, việc đầu tiên là phải xen vào dạ dày bọn họ!
Bất cứ người nào muốn được gọi là tiểu công tốt, nhất định phải xuất sắc ngoài phòng khách, giỏi giang trong phòng bếp, rồi mới được lên giường!
Nữ đầu bếp vạn năng Hàn Việt đồng chí ~~ vì danh phận ông xã chính thức của anh, mời anh hôm nay cũng tiếp tục cố gắng, thiêu đốt tiểu vũ trụ trong phòng bếp nha!
Sở Từ đồng chí xem trọng anh lắm đó ~ ráng lên!
Hàn Việt rất ghét rửa chén. Cho nên chén bát trong nhà mỗi ngày đều do hắn rửa, đơn thuần chính là vì Sở Từ so với hắn còn ghét rửa chén hơn.
Sở Từ người này… việc nhà mà y làm chỉ đơn giản là xem xét bày trí trong nhà, quyết định góc này nên thêm thứ gì, góc kia nên bớt thứ gì; bức tranh tường mới mua nên treo ở đâu, bình hoa đó nên cắm loại hoa gì…
Sau khi y quyết định bức tranh tường nên treo ở đâu, người lấy búa đóng đinh lên tường dĩ nhiên là Hàn Việt.
Tất nhiên, Sở Từ cũng không phải hoàn toàn không vào bếp. Nếu cho y thời gian, y có thể chậm rãi ngâm trong phòng bếp cả ngày, nấu một bát chè trôi nước hoa hồng thật to, khắc dưa hấu, làm pho mát dâu tây sữa tươi, làm sandwich bơ trái cây…
Sau đó cả đống chén bát hỗn loạn trong phòng bếp đều quăng hết cho Hàn Việt thu dọn.
Hàn Việt đã từng rất chính thức rất nghiêm túc đưa ra kháng nghị, hắn tốt xấu gì cũng là người đàn ông có uy tín danh dự, có địa vị xã hội, suốt ngày tiếp xúc cùng chén đũa, khăn lau, nước rửa bát là ý gì chứ!? “…” Sau một lúc lâu trầm mặc, Sở Từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ôn hòa nhã nhặn trả lời: “Anh có thể lựa chọn không gánh vác trách nhiệm này.”
Hàn Việt nhìn vào mắt y, đột nhiên thấy lạnh cả xương sống.
“Em có thể ra ngoài tìm người khác.” Sở Từ tiếp tục nói.
“…”
Tối hôm đó, Hàn Việt xăn tay áo đeo tạp dề, hì hục rửa sạch từng cái bát, nhiệt tâm lao động cuộn trào mãnh liệt mênh mông vô bờ bến, anh dũng thiết lập nên trang sử mới.
Một tối nọ, Sở Từ về nhà thông báo cùng Hàn Việt: “Tối mai em không ăn cơm nhà. Đơn vị tổ chức liên hoan, tất cả bộ phận bọn em đều phải tham gia.”
Sau khi Sở Từ quay lại công tác ở Sở nghiên cứu khoa học, chức vị kia liền trả lại cho y. Tuy rằng lúc trước y đã từ chức, thế nhưng thủ tục từ chức đều bị Hàn Việt cưỡng chế ngăn chặn, cho nên kỳ thật y vẫn chưa bao giờ rời khỏi hệ thống đơn vị.
Lúc còn công tác y vốn là người đạm mạc, thế nên lúc y quay về cũng chẳng ầm ĩ bao nhiêu… Riêng vấn đề kĩ sư Sở nghỉ ốm mấy năm, rất nhiều người đều chỉ tò mò nghiên cứu sau lưng đôi chút, lúc gặp mặt vẫn nhiệt tình tỏ ý hoan nghênh.
Quá rõ ràng, một kĩ sư trẻ có năng lực học thuật nhất định, không tranh công lao không giành danh tiếng, yên lặng làm việc ít lời ít ngữ, tuyệt đối sẽ không khiến cho những đồng nghiệp khác phản cảm. Vì vậy dù nghỉ ốm mấy năm mới đi làm lại, cũng không ảnh hưởng đến phe phái cùng ích lợi của mọi người, cho nên chẳng ai keo kiệt mà không tỏ vẻ thiện ý cùng y.
“Sao lại liên hoan nữa? Không phải mới liên hoan tháng trước sao?” Hàn Việt lập tức bất mãn: “Mỗi lần các người liên hoan, ăn một bữa cơm còn chưa tính, thế nhưng còn đi uống rượu, uống xong còn đi ca hát, cả phòng trai gái tụ tập một đống y như hộp cá mòi, đây không gia tăng tỷ lệ phát sinh sự cố? Em là người đã có gia đình, không có việc gì đừng bám theo mấy thanh niên trẻ tuổi kia, ảnh hưởng nhiều không tốt.”
Sở Từ yên lặng nhìn khắp xung quanh một vòng: “Gia đình? Ở đâu ra?”
Hàn Việt xù lông: “Anh đây! Có anh đây! Em muốn phủ nhận địa vị hợp pháp của anh sao?”
“Ngay cả bát anh cũng không nguyện ý rửa.”
“…Không phải buổi tối mỗi ngày anh đều rửa sao?”
“Nhưng anh đâu có tình nguyện.”
Sau khi ném lại câu này, Sở Từ liền thản nhiên đi vào phòng ngủ thay quần áo, bỏ mặc Hàn Việt đứng yên lặng lẽ hóa đá.
Nói suốt cả buổi, vị tổ tông đây không chỉ yêu cầu người ta rửa chén, còn muốn người ta cam tâm tình nguyện rửa, còn muốn người ta cao hứng bừng bừng rửa, còn muốn người ta mang theo nhiệt tình cách mạng dạt dào rửa!
Thật quá đáng!
Đã không thể nhịn thì không việc gì phải nhịn!
Hàn Việt hùng hùng hổ hổ khí phách hiên ngang đi về phòng ngủ, mới bước tới cửa đã thấy Sở Từ nửa thân trên để trần, đưa lưng về phía hắn, một tay ném áo sơ-mi lên giường, một tay chọn lấy chiếc áo thun, tùy tiện mặc vào người.
“…” Sở Từ thay quần áo xong, xoay người đi vào phòng bếp tìm thức ăn. Lúc đi ngang qua Hàn Việt, y dừng chân một chút, bình tĩnh nhắc nhở: “Chùi nước miếng đi.”
Cơ thể hóa đá của Hàn Việt thoáng chốc vỡ tan, nhẹ nhàng phiêu tán thành tro trong gió.
“Khó coi quá.” Sở Từ thở dài thương cảm.
Tối hôm đó sau khi cơm nước xong, Sở Từ tiếp tục bắt chước Khương thái công Lã Vọng buông cần, mặc người gió táp sóng xô, ta vẫn an nhiên bất động*.
*Điển tích http://timtrongkhobau.vnweblogs.com/post/25927/326143
Nàng dâu nhỏ Hàn Việt vừa thu dọn chén bát vừa lau bàn, nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh (cùng khen ngợi) của Sở Từ, đột nhiên bạo phát nhiệt tình cách mạng ‘nơi nào có áp bức thì nơi đó có đấu tranh’.
Hắn ném mạnh khăn lau xuống, ngồi trước bàn ăn tuyên bố: “Đêm nay lão tử nhất định phải đình công!”
Sở Từ đang bị hạ huyết áp, tinh thần mơ mơ màng màng buồn ngủ, vừa nghe thấy thế lập tức bừng tỉnh: “Đình công?”
Hàn Việt nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Anh cảm thấy không thể tiếp tục nữa!”
“Thế thì tốt quá, đêm nay em có thể ngủ mười tiếng rồi.”
“…Nè nè, anh không phải nói đình công chuyện đó! Vấn đề này rất quan trọng, không thể lầm lẫn nha!”
“Tiếc thật.” Nét mặt y rõ ràng là tiếc hận, nhìn Hàn Việt đang kinh hồn bạt vía: “Được rồi, vậy anh đình công cái gì?”
“Đêm nay lão tử quyết định không rửa chén!” Hàn Việt dùng hết can đảm nói: “Anh quyết định giữ gìn tôn nghiêm cùng địa vị của người chủ gia đình! Đêm nay tuyệt đối không rửa chén! Trừ khi em cho anh một lý do khiến anh không thể không rửa, bằng không ngày mai anh vẫn sẽ tiếp tục đình công!”
Sở Từ bình tĩnh nhìn hắn, vừa định mở miệng nói cái gì, đã bị Hàn Việt nhanh nhẹn cắt ngang: “Không được phép nói không rửa chén thì phải ra phòng khách ngủ, như vậy là phạm quy!”
“Thôi được.” Sở Từ thở dài, nhìn qua vô cùng bất đắc dĩ: “Anh xem thế này được không, chúng ta đánh cuộc công bằng một trận, ai thắng thì có thể không rửa chén, ai thua phải vào phòng bếp làm việc, như vậy không phạm quy chứ?”
Hàn Việt thoáng do dự: “–Đánh cuộc thế nào?”
“Đánh bài nha.” Sở Từ bình thản rút trong túi ra một bộ bài tây, trả lời hết sức trầm tĩnh, động tác hết sức lưu loát, khiến Hàn Việt tự nhiên sinh ra một loại ảo giác ‘y đã chuẩn bị từ trước rồi’.
Đối với Hàn Việt thì đánh bài chẳng có gì xa lạ. Thời đi bộ đội, có khi phải ngây ngốc trong căn cứ tuyệt mật suốt mấy tháng liền, không có internet, cũng không có TV, ngay cả báo chí cũng không cho xem tiêu khiển, cả đám người tụ lại một chỗ còn biết làm gì? Nếu không có nhà thì phải bắt tay xây dựng nền móng, nếu đã có gia đình thì phải nhập gia tùy tục thôi.
Với tư cách là cao thủ, Hàn Việt thoáng chốc tin tưởng gấp trăm lần, cảm thấy chính mình nhất định sẽ thắng.
…Sau đó bọn họ đánh xong ván thứ nhất.
Hàn Việt ném bài khắp nơi: “Anh không thừa nhận! Tuyệt đối không thừa nhận! Ba ván phân thắng bại!”
…Vì thế bọn họ đánh xong ván thứ hai.
Hàn Việt nổi giận đập bàn: “Trùng hợp! Tuyệt đối là trùng hợp! Chơi thêm ván nữa!”
…Cho nên bọn họ đánh xong ván thứ ba.
Hàn Việt nhảy dựng lên rít gào, cũng chỉ thấy Sở Từ lạnh lùng nhìn hắn.
“Đàn ông nói không giữ lời là đáng xấu hổ nhất.”
“…”
Năm giây sau, Hàn Việt mũi đỏ như trái cà chua đi vào phòng bếp, bối cảnh phía sau là oán khí u ám ngập trời.
Nữ đầu bếp vạn năng Hàn Việt đồng chí, mời anh hôm nay cũng tiếp tục cố gắng bội phần cùng bọt biển và chén bát dơ nha!
Kiếp sống mỗi đêm đánh ba ván bài liên tục kéo dài hai tháng… Một ngày nọ Hầu Du đến quân ủy tìm Hàn Việt, kết quả mới gặp liền kinh hãi: “Huynh đài, sắc mặt cậu trắng bệch ấn đường biến thành màu đen, có khi nào đã gặp yêu quái?”
Hàn Việt nháy mắt nổi đầy gân xanh: “Đại tiên, ngài nói thật là chính xác, tôi gặp trúng một đại yêu quái bài kỹ hơn người!”
Hắn đem mọi chuyện xảy ra trong hai tháng nay kể hết với Hầu Du, miêu tả oán niệm vạn phần vì chưa từng thắng được một ván càng thêm khủng khiếp. Hầu Du nghe xong thì sờ cằm, cảm khái nói: “Tôi phát hiện kĩ sư Sở quả thật đánh bài rất hay, y có thường xuyên đánh bài với người ta không?”
Hàn Việt lắc đầu: “Rất hiếm, y chỉ thích chơi game.”
“Ừm… Dù bài kỹ có lợi hại đến đâu thì cũng không có khả năng chỉ thắng không thua, đây vốn là trò chơi theo xác suất. Hơn nữa, cậu đánh bài cũng rất chuyên nghiệp, không có khả năng suốt hai tháng liền mà không thắng được ván nào?” Hầu Du có chút trầm ngâm, bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng: “Hay là y ***?”
“…***?”
“Khó nói lắm, tay nghề kia của kĩ sư Sở… Chậc chậc.” Hầu Du mười phần thổn thức lắc đầu, nói tiếp: “Chi bằng như vậy đi, tôi cho cậu một đề nghị. Không phải bình thường cậu đều mang theo cây bút có máy ảnh lỗ kim sao, loại thiết bị gián điệp có máy ảnh độ phân giải cao ấy?”
“Thế nào?”
“Lần sau đánh bài cậu trực tiếp để cây bút lên bàn mà quay, sau đó lấy ra kiểm tra một chút, từng ván từng ván đều phải nhìn cẩn thận, nếu kĩ sư Sở quả thật *** với cậu, ít nhất cũng lưu lại hình ảnh đúng không?”
Hàn Việt thầm nghĩ, chủ ý này không tệ nha! Vì thế đêm đó hắn liền về nhà sớm, nhân lúc Sở Từ chưa tan ca liền ngụy trang cây bút đặt trên bàn.
“Anh thật muốn xem thử, rốt cuộc là em giở trò với anh, hay là vận may của lão tử thật sự rất thối…” Hàn Việt vỗ vỗ tay, thế nhưng còn mười phần đắc ý.
Kết quả tối hôm đó, Hàn Việt không ngoài dự kiến tiếp tục thảm bại.
Sau đó lại không ngoài dự kiến mặt mày xám xịt chạy đi rửa chén.
Ngay ngày hôm sau, Hàn Việt lén lút đem camera mini được ngụy trang trong bình hoa đưa tới văn phòng, cứ một mình xem xét rất lâu rất lâu. Viên sĩ quan phụ tá đáng thương mấy lần gõ cửa đi vào, đều nhìn thấy Hàn Việt đối mặt cùng máy tính, nét mặt tươi cười quái dị, đôi lúc lại hiện ra biểu tình đột nhiên tỉnh ngộ…
Lão đại, không phải anh đang xem AV đó chứ?
Giữa thanh thiên bạch nhật lưới trời lồng lộng, một quan viên chính phủ tiền lương cao ngất như anh lại trốn trong văn phòng xem AV, thật sự quá xuống cấp rồi! Xuống cực kỳ bi thảm luôn!
…Anh cũng không biết gọi tôi xem cùng!
——
Tối đó Hàn Việt về nhà, thần thanh khí định nấu cơm, thần thanh khí định ăn cơm, rồi thần thanh khí định đánh bài.
Vẫn là quy tắc như cũ, vẫn là ba ván thắng hai.
Ván thứ nhất Hàn Việt thua xiểng liểng.
Ván thứ hai Hàn Việt lại thua xiểng liểng.
Ván thứ ba… Tóm lại chúng ta đều biết Hàn Việt không có cửa thắng!
Sở Từ đặt lá bài cuối cùng xuống, mỉm cười đứng lên, vỗ vai Hàn Việt: “Em đi đánh ma thú một chút, không có việc gì đừng làm phiền em.”
Hàn Việt không giống ngày thường mang theo cõi lòng đầy oán niệm, ngoan ngoãn cúp đuôi đi rửa chén, mà là đột nhiên bắt lấy bàn tay Sở Từ đang vỗ vai mình, mỉm cười ngẩng đầu lên: “Bảo bối nhi, trong tay áo của em có phải có thứ gì không?”
Sở Từ rút mạnh tay về, thế nhưng khí lực của Hàn Việt thì người thường sao mà sánh nổi, chỉ dùng sức một chút đã giữ được cổ tay Sở Từ giữa không trung, ngay sau đó thì xăn cổ tay áo sơ-mi của y lên, xốc xốc một chút.
Quân ba rô cùng quân năm cơ lần lượt đáp xuống mặt bàn.
Sắc mặt Sở Từ hết xanh rồi trắng. Hàn Việt mỉm cười đứng lên, vỗ vai y.
“Anh vào thư phòng đánh ma thú một chút, em yêu, bát đũa liền nhờ em nha~”
Bầu trời ngày giải phóng quả nhiên sáng sủa, nhân dân vùng giải phóng vừa cau mày vừa phun nước bọt.
Hàn Việt thật sự cao hứng đến phát điên, lăn một vòng ngay trước cửa thư phòng, lại phóng lên sofa hung hăng dậm nhảy vài cái — chiếc sofa đáng thương chưa bao giờ hứng chịu sức nặng khủng khiếp như thế, lúc này liền phát ra thanh âm kẽo kẹt.
“Lão tử hôm nay rốt cuộc trở mình rồi! Lão tử rốt cuộc không còn là thằng chồng khờ nữa! XXX con mẹ nó, cái gì gọi là chủ gia đình? Lão tử chính là chủ gia đình đây! Oa ha ha ha ha–”
Hàn Việt mở máy tính, đăng nhập game, vừa mới hào hứng tìm tai nghe đeo vào, đột nhiên lại nghe từ phòng bếp truyền đến một tiếng động giòn tan, đó là tiếng mấy cái bát đồng loạt rơi trên mặt đất.
Hàn Việt theo phản xạ có điều kiện muốn lao ra ngoài, nhưng rồi lại lập tức kiềm chế. Đùa gì hả, chỉ cần lao ra ngoài, hắn sẽ không bao giờ quay lại được nữa, người rửa chén tuyệt đối sẽ biến thành hắn! Chịu nhục suốt hai tháng mới nếm được thành quả chiến thắng, sao có thể vì nhất thời mềm lòng mà hi sinh toàn bộ? Vậy Hàn Việt hắn chẳng phải đã biến thành đồ ngu ư?
Hàn Việt đeo tai nghe tiến vào trò chơi, nháy mắt hiện ra cả đống tin nhắn. Hắn còn chưa kịp mở, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa thư phòng.
“Anh đâu rồi, Hàn Việt? Giúp em một chút.”
Hàn Việt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: ta không ở đây ta không ở đây ta không ở đây ta không ở đây…
“Giúp em tìm băng dán vết thương đi.” Sở Từ đẩy cửa bước vào, giơ thẳng lên hai ngón tay máu chảy đầm đìa, vẻ mặt vô tội ngây thơ: “Em cắt trúng tay…”
Sau này Hàn Việt nhớ lại cảnh tượng hôm đó, cảm thấy chính mình quả thật là con mèo bị dọa sợ tới mức rụng cả đuôi, cọ cọ mấy cái liền trốn mất, tốc độ nhanh đến nỗi hỏa tiễn còn theo không kịp.
Trong mười phút sau, Sở Từ được bố trí ngồi yên trên ghế, bình thản giơ hai ngón tay kia ra, để mặc cho Hàn Việt dùng khăn lạnh từng chút từng chút một lau đi vết máu, cẩn thận dùng bột thuốc trắng Vân Nam tốt nhất, tỉ mỉ vạn phần băng bó lại, sau cùng còn hết sức đau lòng ôm ấp trong tay nhìn ngắm cả nửa ngày…
Vì thế bát đũa ngày hôm ấy vẫn là Hàn Việt rửa.
Rửa đến vạn phần hối hận, rửa đến cam tâm tình nguyện.
Khuya hôm đó lúc nằm trên giường, Hàn Việt nắm tay Sở Từ, đối với thói quen lười biếng trốn tránh việc nhà của mình làm ra kiểm điểm sâu sắc, sau đó lại đối với quyết tâm thay đổi sai lầm của mình làm ra cam đoan kiên định… Hàn Việt đồng chí bày tỏ, loại sự kiện đổ máu bi thảm này sẽ không có lần tiếp theo; thân là người chủ gia đình hắn phải xung phong đi đầu, trở thành đầu tàu gương mẫu gánh vác hết thảy công việc nặng nhọc, nghĩ trước cho dân, làm trước cho dân, nhất định phải bảo đảm gia đình vững chắc cùng người nhà an toàn.
“Đúng vậy.” Sở Từ bình luận, “Em không an toàn, anh không vững chắc.”
Hàn Việt thoáng giật mình, lập tức điên cuồng lăn lộn trên giường, dùng mọi thủ đoạn làm nũng, liều mạng thỉnh cầu tổ chức cho hắn thêm một cơ hội giữ lại xem xét! Hắn nhất định biểu hiện thật tốt, tuyệt đối không phụ lòng kì vọng của tổ chức!
“Vậy thôi được.” Sở Từ miễn cưỡng nói, “Cứ giữ lại xem xét đi.”
Hàn Việt vì thế nỗ lực phấn đấu, chăm lo việc nước, cố gắng biểu hiện tốt một chút hoạt động về đêm; kết quả nửa đêm bị Sở Từ đá xuống giường, sau đó còn bị đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Hàn Việt đồng chí ôm ấp một bầu nhiệt tâm, lại phải ủy ủy khuất khuất ngủ cả đêm trên sofa lạnh lẽo, thật là đáng buồn đáng tiếc, thật là đáng buồn đáng tiếc a… ╮(╯_╰)╭
Tối hôm sau Hầu Du đến nhà Hàn Việt dùng cơm, vừa bước vào cửa liền thấy Hàn Việt thân đeo tạp dề, tay cầm xẻng, ra sức xào một chảo Kung Pao Chicken*.
*món Kung Pao Chicken: xem ở đây.
Sở Từ vừa thoải mái ngồi trên ghế sofa xem TV, vừa tiếp đón Hầu Du: “Nào nào, mau ngồi xuống uống ly trà, trà xuân Long Tĩnh mới hái năm nay đấy, hôm qua vừa được giao đến.”
Huyệt thái dương của Hầu Du giật giật không ngừng, sau một lúc lâu mới run rẩy hỏi: “Cậu… Cậu không vào phòng bếp giúp một tay?”
“Trốn tránh việc nhà là bản năng đàn ông.” Sở Từ bình thản nói, “Mặt khác, trên tinh thần tôi vĩnh viễn ủng hộ Hàn Việt.”
“…”
Hầu Du vì thế nổi giận đùng đùng chạy vào phòng bếp giúp Hàn Việt rửa rau. Hàn Việt rất cao hứng, nói: “Tốt quá, cậu mau giúp tôi rửa sạch hai túi đậu kia. Tôi còn phải hấp cá, rồi còn phải làm mao huyết vượng* nữa!”
*mao huyết vượng: là một món ăn cay theo phong cách Tứ Xuyên nổi tiếng ở Trung Quốc, gồm có tiết vịt, thịt heo, măng tây, mộc nhĩ, hoàng hoa tươi, chân giò hun khói, giá đỗ, ớt khô, cộng thêm các loại gia vị.
Hầu Du giận điên người: “Kỳ thật một mình cậu bận quá làm không kịp đúng không? Thân là một người đàn ông, kỳ thật cậu chán ghét việc bếp núc từ tận đáy lòng đúng không?”
“Không, từ tận đáy lòng tôi cảm ơn cậu vì đã thức thời như thế.” Hàn Việt nói, “Kỳ thật tôi không cần cậu giúp tôi chuyện gì cả, tôi chỉ không thích cậu và Sở Từ ở cùng một chỗ trong lúc tôi không nhìn thấy mà thôi.”
“…”
Tối hôm đó cơm nước xong trở về, Hầu Du bị đả kích rất nặng.
Hắn vừa lên giường nhắm mắt lại, trong đầu sẽ không tự chủ hiện ra hình ảnh Hàn nhị đại gia đeo tạp dề, hừng hực cắm đầu rửa bát.
Thân là người anh em từ nhỏ đã bị Hàn Việt lôi đến đại viện quân khu đánh đánh đá đá, thời thiếu nhi đánh người cướp bánh, thời thiếu niên đánh người cướp súng, thời thanh niên lại cùng nhau tòng quân, Hầu Du cảm thấy Hàn Việt đã quá ư sa đọa…
Hắn trằn trọc cả đêm không ngủ, ngày hôm sau đem theo đôi mắt thỏ đỏ ngầu, nước miếng bay tứ tung gọi điện cho đám bạn bè: “Mau tới nhà hàng các cậu tìm cho tôi hai mỹ nữ! Phải biết nấu cơm! Phải biết cả chiên xào nấu nướng! Ngay cả việc nhà cũng phải biết luôn! …Mẹ kiếp, không phải tôi cần, mau đưa đến nhà Hàn Việt ấy!”
Hầu Du hung hăng cúp máy, ánh mắt vừa liếc xéo bốn mươi lăm độ vừa nghiến răng nghiến lợi.
–Họ Sở kia chính là hồ ly tinh.
Hàn nhị, người anh em cứu vớt cậu đã đến rồi!
Kết quả tối đó Sở Từ về nhà liền thấy trong phòng khách có hai mỹ nữ tóc dài vóc người nóng bỏng, mặc y phục đầu bếp đầy tình thú, cầm trong tay giá múc canh, chân mang vớ đen cùng giày cao gót, sóng mắt xinh đẹp lưu chuyển không ngừng.
Đàn em của Hầu Du đứng trong phòng khách, mỉm cười rạng rỡ giới thiệu cùng Hàn Việt: “Đây là nhân viên Hầu xử đưa tới giúp ngài lo việc nhà, tìm khắp trăm dặm không ai sánh bằng, đạt tiêu chuẩn đầu bếp chuyên nghiệp, kêu gì làm nấy, thật con mẹ nó nghe lời…”
“Cái gì đây cái gì đây? Hầu Du có ý gì đây hả? Cố tình phá hủy sự hòa thuận trong gia đình tôi đúng không?” Hàn Việt ngay lập tức nổi điên: “Cút đi cút đi! Cút hết cho lão tử! Trong nhà lão tử có hai người là đủ rồi, không cần kẻ thứ ba!”
“Các người ồn ào gì thế?” Sở Từ đặt túi xách xuống, bình tĩnh đi dạo một vòng xung quanh hai mỹ nữ, gật đầu nói: “Em thấy được mà, lưu lại đi.”
Hàn Việt nháy mắt lệ rơi đầy mặt: “Em yêu, em muốn làm gì?”
“Cái gì cũng không muốn làm. Nhưng tiểu cô nương xinh đẹp này để trong nhà cũng hay lắm, coi như bình hoa trang trí.” Sở Từ gật gù, vô cùng hứng thú mỉm cười: “Tiểu thư họ gì?”
……
Tối hôm đó Hầu Du nhận được điện thoại của Hàn Việt, quả thật lửa giận ngập trời đến khàn cả giọng.
“Hầu Du cậu con mẹ nó nghe rõ cho lão tử! Tên chó chết cậu có phải uống lộn thuốc rồi hay không? Thấy gia đình lão tử hòa thuận nên trong lòng khó chịu đúng không? Đang yên đang lành lại đưa hai cô gái tới, muốn dụ dỗ Sở Từ ngoại tình hả? Cậu đừng nằm mơ, tôi nói cho cậu biết! Cho dù cậu trăm phương ngàn kế muốn phá hoại cỡ nào cũng vô dụng thôi! Cục diện yên ổn đoàn kết này nhất quyết không để cậu phá đám! Lão tử một mình nấu cơm nấu rất vui vẻ, không mượn cậu quan tâm!”
Đầu dây bên kia ‘rầm’ một tiếng, Hàn Việt một lần nữa ném mạnh xuống đất chiếc di động mới mua.
Hầu Du cứng đờ cầm điện thoại, thoáng chốc trong lòng như có hàng vạn cây cỏ nê mã gào thét giữa sa mạc Gobi.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Hàn Việt cậu quả nhiên đã sa đọa tới mức má nhìn không ra!
Nấu cơm nấu cơm, nấu cái đầu cậu!
Tuyệt đối là khuynh hướng chịu ngược, cái loại bệnh tâm lý cậu mắc phải không gọi là chướng ngại nhân cách thể bộc phát, rõ ràng nó gọi là M có khuynh hướng chịu ngược biết không?
Hủ hóa sa đọa! Nhục nước mất chủ quyền! Chủ nghĩa Mac: Lenin cậu học được đều bị chó ăn hết rồi!!!
Ngày hôm đó, khi Bùi Chí đang ăn cơm chiều thì nhận được điện thoại của Hầu Du, vừa mở đầu hắn lập tức kể khổ: “Họ Sở kia chính là tai họa!”
“–Hử?”
“Người anh em, tôi ủng hộ cậu! Nhớ năm xưa cậu đưa tờ giấy của tôi cho Hàn Việt là chính xác! Họ Sở kia dính vào ai thì kẻ đó sẽ biến thành M, Hàn Việt hắn đã trúng độc quá sâu, hắn tiêu đời rồi!”
“–Aha?”
“Người anh em, tôi phải thật lòng khen ngợi cậu một chút!” Hầu Du dõng dạc nói, “Nhà cậu có thiếu vú em không? Có thiếu đầu bếp không? Người anh em, tôi tặng cậu hai đầu bếp chuyên nghiệp đẳng cấp hot girl. Bảo đảm từ nay về sau cậu thoát ly biển khổ, lập địa thành Phật, từ nay về sau không bao giờ nhớ thương tên hồ ly tinh họ Sở kia nữa!”
“…” Bùi Chí bình tĩnh nói: “Ý tưởng rất hay, nhưng tôi không thiếu đầu bếp.”
“Tại sao?”
“Hàn Việt thường xuyên nấu dư đồ ăn, kĩ sư Sở vẫn đem cả cà-men đến cho tôi, đôi khi nhiều quá tôi còn ăn không hết.” Bùi Chí mỉm cười: “Hơn nữa, tôi cảm thấy tinh thần hi sinh để tôi được ăn no của Hàn Việt rất đáng khen!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cúp máy nhẹ nhàng, Hầu Du lại một lần nữa hóa đá.
——
Thực đơn nhà Hàn Việt tối nay là tôm nướng mỡ hành, thịt bò xào dầu hào, sò điệp chiên súp lơ, canh chân giò hun khói.
Hầu Du thật sự không ngờ ‘lòng tốt’ của hắn đã mạnh mẽ kích thích Hàn Việt nỗ lực phấn đấu, vượt qua gian khổ kiên quyết nâng cao tay nghề nấu bếp, nhất định so với tốt còn tốt hơn, cố gắng đạt tới trình độ hầu hạ Sở Từ như hầu hạ Từ Hi thái hậu, củng cố địa vị chủ gia đình đang lung lay sắp đổ của hắn.
Vì củng cố gia đình, vì CP hài hòa: JJ đại thần ở trên, một tiểu công ưu tú phát triển toàn diện đức trí thể mỹ phải nhớ thật rõ, tên nào muốn xen vào trái tim tiểu thụ, việc đầu tiên là phải xen vào dạ dày bọn họ!
Bất cứ người nào muốn được gọi là tiểu công tốt, nhất định phải xuất sắc ngoài phòng khách, giỏi giang trong phòng bếp, rồi mới được lên giường!
Nữ đầu bếp vạn năng Hàn Việt đồng chí ~~ vì danh phận ông xã chính thức của anh, mời anh hôm nay cũng tiếp tục cố gắng, thiêu đốt tiểu vũ trụ trong phòng bếp nha!
Sở Từ đồng chí xem trọng anh lắm đó ~ ráng lên!
Danh sách chương