Lý Thập Di dựa vào cửa sổ xe, vẻ mặt không cảm xúc nhìn khung cảnh đang chuyển động rất nhanh bên ngoài.

Trương Du ngồi bên cạnh ngã trái ngã phải ngủ mê man, thỉnh thoảng mất cân bằng mà ngã vào vai cậu.

Tóc dày chọt lên cổ khiến cậu thở cũng không thoải mái nên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lúc đầu, Lý Thập Di sẽ đẩy y lên, nhưng số lần như vậy cứ tăng lên khiến cậu hơi mất kiên nhẫn, tên ngốc này không có xương à?
Hai cô gái ở phía trước nhìn chằm chằm vào họ rồi cười nói đùa giỡn, thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh nhưng lại không cam lòng đặt điện thoại xuống khi nhìn thấy sắc mặt của Lý Thập Di.

Bị người khác dòm ngó dù bất cứ ai cũng sẽ khó chịu, hơn nữa cậu cực kì ghét dính dáng đến tên ngốc đang ngồi bên cạnh.

Cậu vỗ đầu Trương Du, vẻ mặt sắc bén, giọng điệu lạnh lùng: "Không muốn cái đầu của cậu nữa sao?"
  
Trương Du đang chìm đắm trong mộng đẹp, bị tác động đột ngột làm cho rùng mình một cái, sau đó "mẹ nó" một tiếng, y xoa xoa đầu, ngồi dậy, vẻ mặt phiền muộn: "Con mẹ cậu, sao lại bạo lực vậy hả! Không đánh người thì cảm thấy ngứa tay có phải không?"
  
Lý Thập Di liếc y một cái, chế nhạo nói: "Đúng vậy, chỉ đối với một mình cậu là như vậy, có thấy vinh hạnh không?" Có những người luôn thiếu đánh nhưng lại không biết, thật quá ngu xuẩn mà.

== TR Uмtгцуen.

OгG ==
  
Trương Du vỗ vỗ mặt để bản thân tỉnh táo hơn, thấp giọng lẩm bẩm: "Càng ngày càng kém đáng yêu."
  
Lý Thập Di mặc kệ y, tiếp tục nhìn phong cảnh như ngựa như hoa đang vù vù lướt qua bên ngoài cửa sổ.


Trong nháy mắt lại nhìn thấy cảnh tượng khác, núi non trập trùng, xanh tươi.

Cậu không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng lúc này, có thể vì cậu đang ở rất gần quê nhà.
  
Trương Du đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cười xấu xa: "Cậu và Hạ Phong, có phải có gì đó không? Cậu không biết đó thôi, ánh mắt anh ta lúc nhìn cậu rời đi, chao ôi mới đắm say làm sao." Nói xong, y vỗ vai Lý Thập Di, nháy mắt với cậu một cái.
  
Hạ Phong thích bạn thân, y cũng đã sớm biết, ở nhà ga nhìn thấy dáng vẻ Hạ Phong lưu luyến không muốn rời đi, khác xa với hình tượng tự tin thường thấy.

Trương Du trong lòng cảm thấy hơi chua xót, cảm giác hụt hẫng giống như nuôi con gái lớn lên bị thằng khác cướp mất, chỉ là trước giờ y vốn không để tâm đến chuyện này.

Tâm trạng này chỉ tồn tại trong hai giây trước khi nó biến mất.
  
Nhìn biểu cảm "Nói cho tôi nghe đi" của người bên cạnh, Lý Thập Di không kiềm được muốn nổi cáu.
  
Cậu cảm thấy việc quay về cùng cái tên Trương Du ngu ngốc là một quyết định sai lầm.
  
Cậu cáu lên nói: "Cậu thì biết cái rắm!" Nói xong lập tức quay đầu sang một bên, chỉ để lại cái bóng lưng đen kịt đối diện với y.
  
"Đồ quỷ, tớ muốn biết một tí thôi thì sao chứ! Dù sao hai chúng ta cũng là bạn bè.

Quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu cũng không được sao?" Trương Du cảm thấy khá bực bội, mỗi lần Lý Thập Di tức giận đều kiểu như: "Mặc kệ cậu", " Cậu thì biết cái khỉ gì." Để tránh cho hai người trên tàu đánh nhau gây rắc rối, Trương Du ngậm miệng lại nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận.

Đây không phải là lần đầu tiên y ngậm cục tức vì Lý Thập Di, lần nào cũng tức giận như vậy nhưng không dám làm gì đối phương.
  
Đây là do lúc còn nhỏ làm quá nhiều chuyện tội lỗi - tất cả đều là quả báo! Trương Du cảm thấy rất đau đớn.
  
Không cần phải nói, trong suốt hành trình còn lại cả hai đều chẳng vui vẻ gì.
  
Thành phố W cách thành phố T chưa đến một giờ đi xe lửa, xuống tàu thì trời đã gần tối.
  
Có rất nhiều người đi du lịch vào ngày lễ.

Trương Du theo bản năng nắm lấy cổ tay Lý Thập Di, trực tiếp đi vào nhà ga đông đúc, miệng không ngừng chỉ bảo: "Cậu cẩn thận một chút, nơi đông đúc này không được an toàn cho lắm, giữ đồ đạc cẩn thận..."
  
Lý Thập Di nhìn lòng bàn tay rắn chắc của đối phương đang nắm chặt tay cậu, khóe miệng tự nhiên cong lên đầy mỉa mai.
  
Bước ra khỏi nhà ga, Trương Du thật vất vả mới bắt được taxi.
  
Đang ngồi trên xe, Trương Du đang định nói cho tài xế biết địa chỉ thì điện thoại đổ chuông, Lý Thập Di nhìn sang, cầm lên nói: "Mẹ."
  
"Vâng, lát nữa con sẽ về."
  
"Con hiểu rồi, Trương Du đang đi cùng với con, mẹ nói với cậu ấy đi."
 
Trương Du nhận điện thoại từ cậu, tươi cười rạng rỡ nói: "Mẹ nuôi, dạ con biết rồi, Tiểu Di và con sắp về rồi, mọi người đừng chờ tụi con, cứ ăn cơm trước đi ạ."
  
Sau khi cúp máy, Trương Du nhìn Lý Thập Di với vẻ mặt chua chát, "Mẹ cậu và mẹ tớ đang đợi hai đứa mình trong nhà nghỉ, phải làm sao bây giờ?"
  
"Hai gia đình từ sau vụ mâu thuẫn đó cũng không tụ tập cùng nhau nữa, hôm nay tự dưng lại tụ họp, e rằng chẳng phải chuyện tốt lành gì." Trương Du buồn lòng nói.
 

Lý Thập Di không nói gì, dùng ngón tay lướt điện thoại trong vô thức, cậu biết đối phương đang bực bội vì điều gì.

Thế nhưng rất nhanh sẽ thấy không còn lo nghĩ nữa sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.
  
Không bao lâu xe cũng đến nơi mà mọi người đang đợi.
  
"Ôi, con về rồi, con có mệt không..." Đẩy cửa ra, mẹ Trương Du, Lưu Ngọc Oánh lập tức chạy đến đón người, kéo con trai ngồi xuống, Lý Thập Di không để ý đến sự phớt lờ của bà.

Cậu đến ngồi gần ba mẹ mình.
  
Lương Nguyệt Linh nhìn con trai đã lâu không gặp, bởi vì luôn phải đi công tác trong kì nghỉ nên họ đã lâu không nhìn kĩ con trai.

Bây giờ con trai trở về họ vừa vặn cũng đang trong thời gian nghỉ.

Vậy nên họ cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Vì được giáo dục rất nghiêm nghị nên họ không biểu hiện như mẹ Trương Du.

Thế nên, bà ân cần hỏi: "Thập Di, việc học trong trường thế nào rồi? Con có ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc không?"
  
Lưu Ngọc Oánh vẫn luôn chú ý đến gia đình họ, vội vàng cướp lời, quái gở nói: "Còn có thể không tốt được sao? Nhà các người nuông chiều nó từ bé, chẳng phải nó cũng chỉ biết bắt nạt Trương Du thôi đó sao." Trương Du vẻ mặt xấu hổ, lắc đầu loạn xạ.
  
Lý Nguy sắc mặt nghiêm nghị, nhìn bát đĩa đã bày sẵn trên bàn, nói: "Ăn cơm tối trước đi, hai đứa nhỏ chắc cũng đói rồi."
  
Lưu Ngọc Oánh hừ một tiếng, bị con trai khẽ nhéo một cái mới im miệng không tiếp tục nói nữa, Trương Kế Lâm sắc mặt cũng không tốt nhưng cũng không muốn làm con trai mất thể diện. 
 
Không khí trên bàn ăn rất kỳ quái, đây là lần đầu tiên hai gia đình ngồi ăn cùng nhau kể từ khi con họ vào đại học.

Lưu Ngọc Oánh không vui, tất nhiên là không vui - con trai của bà lớn lên đẹp trai như vậy, giờ lại đi cùng một đứa con trai khác thì sao bà có thể vui vẻ được! Cho dù trước đây quan hệ hàng xóm có tốt đẹp thì sao chứ, không ai muốn con trai mình bước trên con đường không có lối về cả.
  
Lưu Ngọc Oánh nhìn Lý Thập Di ở đối diện, nhìn dáng vẻ trưởng thành của cậu, bà nghĩ nếu cậu là một cô gái thì bà nhất định muốn gả vào Trương gia, nhưng cậu không phải như vậy, chính vì thế mà mọi chuyện đều trở nên bất đồng, đồng tính luyến ái chính là bị người ta chỉ trỏ dòm ngó.
  
Lý Thập Di biết chuyện này không thoải mái, cũng không muốn liên lụy Trương Du nữa, khiến cho y bị cha mẹ mắng, còn Tề Dĩnh, cô ấy chỉ là người vô tội - ngoài ra, cậu còn có Hạ Phong, cho nên ko có lí do gì phải làm cho người khác không thoải mái.
  
Thừa dịp lần này Trình Lê Phương kết hôn và việc cậu cùng Trương Du trở về đã được lên hoạch từ trước. 
 
"Bác Trương, dì Lưu" Lý Thập Di trực tiếp nói thẳng.

Nói quanh co không phải là phong cách của cậu.

Khóe miệng cậu nhếch lên, phóng khoáng nói: "Thực ra con và Trương Du không phải kiểu quan hệ kia nên mọi người đừng lo lắng nữa.

Hiện cậu ấy đã có bạn gái và cậu ấy cũng rất bình thường."
Không khí ngưng trệ trong giây lát, mọi người đều không kịp phản ứng.
  
"Tiểu Di?!" Trương Du thiếu chút nữa bật dậy, y đang gắp một miếng sườn xào chua ngọt, y ngạc nhiên đến mức làm rớt miếng thịt trên đũa, há hốc mồm, rõ ràng là y chưa kịp chuẩn bị tâm lí.
  
Sao lại thế? Tại sao lại nói ra vào lúc này? Không phải đã nói chờ tốt nghiệp mới nói cho mọi người sao?
  
Sau đó là phản ứng của bật phụ huynh, Lưu Ngọc Oánh trước tiên là sửng sốt, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện này từ lâu đã thành nỗi lo trong lòng bà.


Bà nhìn Lý Thập Di với ánh mắt phức tạp, bà nhìn cậu rất lâu sau đó lại nhìn sang con trai.
  
"Thập Di, những gì con nói là sự thật?" Lý Nguy nghiêm túc nhìn con trai, Lương Nguyệt Linh ở một bên cũng căng thẳng nhìn cậu.
  
"Mẹ, mẹ nuôi, Tiểu Di là đang nói đùa, mẹ đừng tin, chúng con..." Biện hộ của Trương Du hiển nhiên là thiếu trọng lượng.

Lý Thập Di chỉ nhàn nhạt liếc một cái, y lập tức im lặng. 
 
"Là thật.

Người lúc trước không phải cậu ấy, mà là một người khác." Lý Thập Di nhàn nhạt cười, nhưng vẻ mặt có chút mơ hồ.
  
"Con xin lỗi vì đã để mọi người hiểu lầm Trương Du lâu như vậy."
  
"Quả thực quá hồ đồ!" Cha Lý rất tức giận, không còn quan tâm đến việc có thất thố hay không, đứng dậy mở cửa rời đi.
  
Lương Nguyệt Linh nhìn con trai vừa lo lắng vừa thất vọng, lúc nào bà cũng bận rộn với công việc nên không có thời gian chăm sóc cậu, dần dần khi lớn lên con trai cũng không gần gũi với họ, càng lớn càng không giống những đứa trẻ khác, tâm tư thật sự rất khó đoán.
  
"Thập Di, con làm mẹ quá thất vọng rồi."
  
Vẻ mặt của Lý Thập Di khá hờ hững, như thể không hề bị lay chuyển.
  
Bữa cơm thật sự không vui vẻ, nhưng đối với nhà họ Trương mà nói thì thật sự rất vui, nhưng Lưu Ngọc Oánh cũng không quá lộ liễu, dù sao hai nhà cũng quen nhau nhiều năm, muốn thể hiện sự vui mừng lúc này cũng không hợp tình nhưng nụ cười trên khuôn mặt bà không thể che giấu được.
  
Trương Du nhìn cậu với anh mắt vô cùng phức tạp, y nhìn cậu rất lâu nhưng đối phương không thèm để ý đến khiến cho y buồn lòng mà rời khỏi.
  
Trong nháy mắt, chỉ còn lại mỗi mình cậu.
  
Lý Thập Di ngồi một mình trong căn phòng, cậu ngồi bất động như một pho tượng, trong lòng cậu có hơi hụt hẫng, nỗi đau dồn đến khiến cậu đau buồn vùi đầu vào đầu gối, đôi mắt chua xót, cậu gần như cắn nát môi mình.
  
Hình như cậu luôn làm những điều sai trái và tùy ý làm bậy.

Lần đầu tiên biết tính hướng của cậu, cha mẹ cậu rất khó chịu và tức giận, khi biết đối tượng là Trương Du thì họ lại cảm thấy có phần may mắn, cũng không nói thêm gì, chỉ cố gắng ngó lơ sự soi mói của người khác, đối với ba mẹ Trương Du họ cũng khép nép khiêm nhường, chuyện này ai cũng đều thấy rõ.

Rõ ràng mọi chuyện là ở cậu, nhưng tại sao ba mẹ cậu lại chịu tội, còn có Trương Du, tại sao phải bận tâm? Tại sao lại như vậy cơ chứ?
  
Cậu rất khao khát một cuộc sống tự do mà không bị gò bó, nhưng hết lần này đến lần khác cậu đều bị cuốn theo những cảm xúc khác nhau không thể thoát ra, có những lúc gặp phải những thất bại mà bản thân chẳng hề muốn.
  
Thực sự mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện