“Cái gì?! Ho lao là bệnh truyền nhiễm?”

Ta gầm gào đứng dậy, lại bị Hách Liên Kinh Hồng ấn xuống: “Yên tâm đi, Ân Tứ đã cho y thuốc rồi. Nếu thật có thể nhiễm bệnh, Diễm Tửu là người chết đầu tiên.”

Ta khoác một tay lên vai Lâm Hiên Phượng: “Hoàn hảo.”

Lâm Hiên Phượng nâng cằm ta lên, quan sát thật kỹ: “Vũ Hoàng, mắt đệ sao rồi?”

“Không có gì, không động tới nó thì nó không đâu.” Ta quay đầu lại tiếp tục nhíu mày nhìn lão mẫu của mình: “Bác gái, có thật ngài là mẹ ta. Ta nghi ngài nhận sai người. Ngài cùng ta đâu có điểm nào giống nhau?”

Bà ấy vừa mới khoát tay, ta lập tức nói: “Nhân vật liễu thánh hoa thần như ngàu đây, sao lại mẹ của tiểu tử hỗn láo ta đây.”

“Ít lời vô nghĩa, đợi mắt tốt rồi nói.” Nói là nói như vậy, nhưng bà ấy cười tới ánh mắt khép lại, vẫn có chút vừa hồng vừa sưng.

“Mẹ à, tên con là mẹ đặt?”

“Đúng.”

“Vậy mẹ hẳn là sớm nhận ra con rồi.”

“Lúc con ở trên giang hồ nổi danh, ta vẫn một mực đi tìm. Sau người của Thải Liên Phong nói cho ta biết, con bị Trọng Liên giết.”

“Người của Thải Liên Phong nói mà mẹ cũng nghe? Lão đại của họ bị Trọng Liên giết.”

“Sao có thể? Tiết Hồng là mẫu thân của Trọng Liên.”

“Vị mẫu thân từ nhỏ đã vứt bỏ hài tử còn xoay tay lăn lộn với một đống tiểu bạch kiểm sao.”

Lâm Hiên Phượng biến sắc: “Vũ Hoàng, đệ…”

Mẹ nói: “Con đang trách ta vứt bỏ con?”

“Không giống nhau. Mẹ là bất đắc dĩ, Tiết Hồng là cố ý như vậy. Nhưng con vẫn không rõ, vì sao mẹ đặt cho con cái tên khó nghe như vậy? Lâm Vũ Chi còn dễ nghe hơn.”

(Aki: Đây ko phải là tên giả của Trọng Tuyết Chi sao?)

Mặt của mẹ nhăn tới khó coi, Lâm Hiên Phượng rất ân cần thay ta bổ sung: “Hồi đệ ấy còn nhỏ sùng bái Hoàn Vũ Chi.”

Mẹ nói: “Hoàn Vũ Chi là cái gì? Tí xíu võ công cũng không biết, chỉ có cái danh Vương gia bày ra, cuối cùng còn chết tạo nghiệt như vậy.”

“Tốt hơn Vũ Hoàng.”

“Biết sao được, ban đầu ta nghĩ con là nữ nhi, cho nên mới gọi là Vũ Hoàng. Mưa hạnh hoa mùa xuân.”

(Aki: Thực ra Hoa Dung Thiên Hạ vốn là BG, tên Phượng Hoàng Vũ chuyển Hàn Đạm Hồng, nhưng Chỉ đại thần đã drop để viết thành BL!!!)

“Mẹ sửa không cẩn thận tí nào.”

“Lúc đó mạng ta có khi còn không giữ được, ai còn quản tên con có sửa dễ nghe không?”

“Cũng đúng, mẹ đối đãi con cũng không tệ, về sau con nuôi mẹ.”

“Sách! Ai muốn con nuôi? Bà mẹ già của con còn nhiều tiền hơn con mười lần!”

“Vâng vâng vâng ạ.”

Lâm Hiên Phượng nói: “Đệ vậy mà đòi là mưa hạnh hoa xuân? Ta thấy là mưa gây họa thì có.”

Ta quay đầu lại, híp mắt cười *** đãng, nhỏ giọng nói: “Là mưa sơn mây mưa.”

“Hai đứa các ngươi, lén lút nói gì đó?”

“Con đang tò mò xem mẫu thân ngài lúc trước sao có thể phát hiện ra ta gửi mật báo cho Trọng Hỏa cung.”

“Bộ Sơ nói.”

“Không phải lúc đó Bộ Sơ đi cùng Trọng Liên rồi sao?”

“Trên giang hồ nàng có hai thân phận. Một là Song Thành Bộ Sơ, một là —“

Chúng ta đồng thời thốt lên. “Huyết Phượng Hoàng.”

Mẹ hiện vẻ kinh ngạc: “Con cũng biết.”

Ta chỉ chỉ Lâm Hiên Phượng: “Mẹ nghĩ con và y không có đầu óc sao.”

Lâm Hiên Phượng dứt khoát không trả lời ta.

“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói chỉ cần võ công chúng ta nghe qua, ngoại trừ hai bản Liên Dực bí kíp, Bộ Sơ đều học qua, vì nàng không có nội lực, sẽ không khiến chân khí phản phệ. Võ công của nàng bình thường chỉ như bình hoa, nhưng đôi khi lại cao tới đáng sợ.”

Ta không quan tâm võ công của Bộ Sơ. Ta chỉ hiếu kỳ làm sao nàng biết ta báo tin cho Trọng Hỏa cung. May mà Bộ Sơ nói cho Quỷ Mẫu, nếu nàng nói cho Bàn Tư Tư, ta có khả năng không chỉ mất đi một mắt.

— Trọng Liên cái đồ dê bị cắm sừng, vừa nhìn thấy cô nương xinh đẹp chút xíu là đã không có tiền đồ như vậy, còn gì để nói không đây? “Mẹ, mẹ nói mẹ chặt chân là vì có người đuổi giết. Những người đó là lão cha mẹ phái à?”

“Cái gì lão cha hay không lão cha, đó là ngoại công con.”

“Oa, ông ta muốn giết mẹ, mẹ còn bắt con gọi ngoại công.”

“Nói ông ấy bức tử ta, đều là lời đồn trên giang hồ —- tám chín phần mười là do Trọng Hỏa cung thả ra. Con nghĩ đi, nếu con có con gái, phạm sai lầm lướn, cùng lắm thì sẽ nổi giận đuổi nàng ra ngoài, hay sẽ động thủ giết người?”

“Tất cả đều do Trọng Hỏa cung bịa đặt? Vì sao bọn họ phải làm như vậy?”

“Vì Trọng Liên không phải con của Trọng Chân. Mà cha ta biết rõ phụ thân của Trọng Liên là ai.”

“Vậy là ai?”

“Kỳ thật ta cũng không rõ, chỉ biết là phó chưởng môn của một đại phái nào đó.”

“Vậy thì ngoại công ra sao?”

“Đã chết.”

“Ai hạ thủ?”

“Ngoại trừ Trọng Chân còn có ai?”

“Vậy, cha con ông ấy…”

“Trước khi ta sinh con ra, bởi vì nghe nói người Trọng Hỏa cung đuổi đến, cha con chống đỡ.”

“Ông ấy không vứt bỏ mẹ?”

“Không phải.” Mẹ thản nhiên cười nói. “Sau đó ta đắp một phần mộ bên ngoài Loạn Táng thôn, chôn một nữ thi ta tùy tiện tìm thấy ngoài thôn. Không bao lâu, cha ngươi đi đào lên, đào ra thì thi thể đã thối rữa, chàng còn ôm thi thể, ngồi ở chỗ đó mấy ngày mấy đêm. Ta lúc đó nhìn thấy, nhưng không có cơ hội. Dù sao lúc ấy con cũng có người chiếu cố, cái mạng rẻ của ta cũng không cần lưu luyến, nhưng nếu ta và chàng gặp mặt, chàng sẽ chết, cho nên vẫn chịu đựng. Nhưng không nghĩ rằng chàng lại chẳng sống tới khi bạc tóc, chết an lành trên giường. Nguyên nhân cái chết của cha con, ta đã không còn muốn truy cứu. Lúc ấy mới biết hối hận, đã không thể vãn hồi thứ đã mất.”

Sắc mặt Lâm Hiên Phượng trắng bệch. Ta cũng dần dần nghe không vào.

“Lúc cha con chết ta đang luyện Ngũ Độc trảo, bế quan rất lâu, cũng không biết. Sau khi biết cha con chết ở Loạn Táng thôn, lúc ấy chuyện ta muốn làm nhất chính là san bằng địa phương rách nát kia. Nhưng võ công ta không đủ, hơn nữa con ta đang ở bên trong.”

“Ta ra ngoài một lát.” Lâm Hiên Phượng vội vã đứng lên, ra ngoài.

Ta nhất thời khó chịu tới run rẩy, ngón tay lạnh lẽo, không thể kìm được mà phát run.

“Mẹ, bây giờ mẹ vẫn muốn báo thù Trọng Hỏa cung sao.”

“Không có bọn họ, chúng ta sẽ không trở thành cái dạng này.”

“Nhưng Trọng Chân đã chết, Trọng Liên cũng không phải con ông ta.”

“Tuy nói Trọng Liên chỗ nào cũng không thể bắt bẻ, nhưng hắn không có tâm.”

“Ai nói? Hắn có, chỉ là rất đen.”

“Con nhìn hắn đối xử Bàn Tư Tư, Vũ Văn công tử, thậm chí là Trọng Chân như thế nào? Đó đều là người hắn lưu tâm. Nếu là người hắn không lưu tâm, chỉ sợ hắn mắt cũng không thèm chớp đã giết rồi. Giết người như vậy cũng thật tiếc, dù sao mấy trăm năm nay võ lâm Trung Nguyên không xuất hiện nhân vật như vậy. Nhưng hắn chết, vẫn tốt hơn là sống. Nhưng bây giờ không phải lúc, hắn lập tức muốn thành thân, Thiên Sơn còn phải đi chúc mừng.”

“Chủ ý của Diễm Tửu?”

“Đúng vậy. Trong hôn lễ của hắn, người muốn giết hắn nhất định không ít. Nói là chúc mừng, thực chất đi nhận người.”

“Diễm Tửu đến tột cùng muốn làm gì?”

“Hắn? Không ai biết. Ta cảm thấy hắn chẳng quan tâm đến ai, trừ Hiên Phượng ca ca của con.” Mẹ cười cười, tựa lưng vào ghế. “Hắn không tàn nhẫn được với Hiên Phượng ca ca của con — nhưng điều này không thể nói cho Hiên Phượng ca ca con nghe.”

Mặt ta nhăn nhúm lại. “Buồn nôn, ‘Hiên Phượng ca ca’.”

“Chuyện con và y ta đã sớm biết, ta cũng biết các con nhiều năm không gặp, là bị Trọng Liên phá bĩnh. Cho nên, vì nhi tử bảo bối của ta, Trọng Liên không thể không chết.” Mẹ đứng lên, vỗ vỗ vai ta. “Ta đi gọi Hiên Phượng ca ca của con vào.”

“Mẹ.” Ta bắt lấy tay bà.

“Có chuyện gì?”

Ta chỉ chỉ mắt phải: “Chuyện này, đừng truyền ra. Hơn nữa đừng cho Trọng Liên biết.”

“Vì sao?”

“Được rồi, mẹ có thể ra ngoài.”

Mẹ mang vẻ mặt không hiểu đi ra.

Ta quay đầu nhìn bốn phía, mặt bàn u ám, ngọn nến *** xảo. Thiếu một con mắt, khả năng nhìn, khả năng chạm đến thế giới tựa hồ cũng ít một nửa.

Đúng như mẹ nói, hối hận không thể vãn hồi thứ đã mất. Ta nghĩ ta có thể chậm rãi thích ứng.

Nếu Trọng Liên hận ta, biết ta mù, hắn nhất định vô cùng vui vẻ, ước gì cũng có thể đâm luôn con mắt còn lại của ta. Ta đây trăm triệu không thể cho hắn biết.

Nếu hắn vẫn giống như trước đây, lại càng không thể.

Cho dù muốn cái mạng nhỏ của ta, cũng không muốn nhìn hắn khổ sở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện