“Ta biết người này không?”

“Đương nhiên là biết rồi?”

“Ngươi có tin mình có thể đối phó hắn?”

Trọng Liên không đáp lại, đặt chén trà trên mặt bàn, ngồi dựa gần lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi. Dáng người hắn cao gầy, cốt cách thư thái, một người cùng hắn đi ra đều sẽ khom lưng còng lưng, nhìn cũng biết đó là hưởng thụ.

Nhưng mà, đã phản ứng như vậy, hắn đại khái là không muốn nói cho ta biết.

Một khi đã như vậy, ta chuyển đề tài. Ta nghiêng người hướng lên trước.

“Xem đầu óc ngu dốt của ta này, thất lễ thất lễ — đã lâu không gặp, không biết Liên cung chủ cảm thấy mạnh khỏe hơn chưa?”

“Đã được hơn phân nửa. Đa tạ Lâm công tử quan tâm.”

“Nói như vậy, vẫn có chút không khỏe?”

“Có danh y đi theo, hết thảy đều sẽ tốt lên.” Trọng Liên dừng một chút. “So với bệnh cũ lâu năm, đây chỉ là bệnh nhỏ thôi.”

Ta nhìn thẳng hắn.

“Tại hạ ngu dốt, mong được chỉ giáo.”

“Lâm công tử không cần khiêm tốn.”

“Hai người các ngươi có hết hay chưa hả?” Ta còn chưa nói gì, bên ngoài đã truyền tới thanh âm. Không bao lâu, Ân Tứ phá cửa mà vào. “Đêm trước mới ngủ qua, giờ công tử đã tới tìm cung chủ. Các ngươi tình cảm tốt không thành vấn đề, nhưng cũng nên biết lo lắng cho người khác đi. Lâm Vũ Hoàng, ta đây không có dược liệu, ngươi nhanh đi chuẩn bị. Vị kia ở Phong Tước Quan bệnh cũ tái phát, nếu không uống thuốc, đoán là bị gì rồi đấy.”

Ta lập tức đứng lên, vốn muốn hỏi một đống vấn đề, quay đầu nhìn lại Trọng Liên, đứng ở tại chỗ quẫn bách.

Trọng Liên nói: “Không cần sốt ruột, không có nghiệm trọng như Ân Tứ nói đâu. Trước hoàng hôn, ngươi đi khoảng một trăm dặm ngoài chân núi phía tây, có một dòng suối nhỏ hình người, bắt mấy con ếch rừng màu vàng chấm đen là được rồi.”

Ta lại nhìn hắn một lúc, cuối cùng rốt cuộc phun ra một câu:

“Ta bây giờ thật không biết chuyện gì diễn ra.”

Trọng Liên nhìn nhìn Ân Tứ.

Ân Tứ rất biết điều mà ra ngoài.

Cửa mới vừa đóng lại, Trọng Liên liền đứng lên, vỗ nhẹ bả vai ta, chăm chú nhìn ta.

“Hoàng nhi, ta muốn nói với ngươi một việc. Cho dù ngươi nghe xong sẽ nghĩ thế nào, vẫn xin đáp ứng ta một chuyện.”

“Được.”

“Ta tuy rằng vẫn thiên vị Tuyết Chi, nhưng Phụng Tử cũng là nữ nhi của ta.”

“Cho nên, cho dù nó không phải nữ nhi của ta, cũng hy vọng ta thích nó, đúng không.”

“Chỉ hy vọng ngươi đừng làm con bé khổ sở.”

Ta như thế nào cũng không dự đoán hắn sẽ trả lời như vậy. Ta rất không thích cái cách mà hắn nói, hắn vĩnh viễn chỉ biết lảng tránh vấn đề mấu chốt. Bởi vì như thế, đôi khi rõ ràng đã biết đáp án của hắn, nhưng vẫn nhịn không được phải hỏi lại.

“Nói cho ta biết.” Ta nhịn thật lâu mới nói. “Chuyện của ngươi cùng y.”

Hắn suy nghĩ thật lâu.

“Ta cũng không hiểu lắm.”

“Ta hiểu rồi.”

Ta đi qua đi lại vài bước, tránh nhìn thẳng hắn.

Tâm giống như bị đá đè lên, không thể hô hấp.

Đáp án rõ ràng như vậy, ta cần gì phải hỏi lại. Đó là chuyện trước kia bao lâu rồi? Ta thế mà chưa từng hoài nghi qua. Ta không muốn hỏi nhiều hai người đó làm gì mà ở cùng một chỗ. Ta thậm chí sợ hãi nghe Trọng Liên nói ra đáp án không muốn nghe nhất.

“Muốn giết y như vậy, là vì Phụng Tử sao?”

“Hoàng nhi, thời gian không còn sớm, nên đi tìm nguyên liệu đi.”

Ta cười khan nói: “Hy vọng ngươi đừng vì hận sinh yêu là tốt rồi. Ha ha.”

“Ta tiễn ngươi ra ngoài.” Hắn mở cửa giúp ta.

Vẫn là lúc chính ngọ (giữa trưa), nhưng bụi mơ mơ hồ hồ trùng trùng điệp điệp bao phủ đất trời.

“Xem ra có thể sẽ mưa.” Trọng Liên vươn tay, lúc thu lại thì đưa một cái ô cho ta. “Nếu mưa quá lớn, thì có thể về muộn chút, đừng bị cảm lạnh.”

“Được.”

Ta nhận ô, bước ra ngoài.

Người vừa bước tới dưới xà nhà, Trọng Liên đã theo kịp, bắt lấy tay ta. “Khoan đã.”

Ta hít sâu một hơi, quay đầu lại.

Hắn lập tức hôn ta, sức lực mạnh tới nỗi làm ta lảo đảo suýt ngã. Ta nghiêng đầu nhìn trời, nhắm chặt mắt: “Ta phải đi.”

Hắn chậm rãi buông tay:

“Thật xin lỗi.”

“Không có gì.”

Ta cười cười với hắn, nắm chặt cán ô, ra khỏi Thiên Hồ cung.

Ta không có quay đầu lại.

Cho dù hắn còn đứng đó hay không, ta đều không thể chịu đựng được.

Cho dù không trung càng ngày càng đen lại, càng ngày càng nghiêm trọng, tầm nhìn một mảnh mơ hồ, ta cũng vẫn đi, khong có quay đầu tìm đường đi ra.

Ra khỏi Yên Ảnh thành, quả nhiên mưa phùn lác đác bay nhảy trên không trung. Ta vốn chuẩn bị một đường đi thẳng tới chân núi, lại lơ đãng thoáng nhìn tòa lâu màu đỏ cao cao trong núi, còn có nhiều mảnh ngói trăng lấp loáng trong tòa lâu.

Vẫn quyết định đi nhìn xem.

Lúc này người trong Phong Tước Quan đặc biệt ít, đại khái là bởi vì vị tôn chủ cũng không có động tĩnh gì lớn. Cho nên khi ta đi trên cầu thang đặc biệt cẩn thận, sợ đánh thức người ngủ say.

Mới đi được nửa đường, ta đã nghe bên trong truyền ra tiếng ho khan khẽ khàng.

Trong phòng có một bình hoa cổ rất đẹp, trong bình cắm mấy cành mai. Nhìn qua những cánh hoa hồng bạch tương giao, ta nhìn đến nam tử sắc mặt tái nhợt trên giường.

Lâm Hiên Phượng tựa hồ rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Y không hề kìm nén tiếng ho khan của mình như ngày thường, ngược lại nhìn thoải mái hơn rất nhiều.

Hoa Di Kiếm ngồi ở đầu giường, thi thoảng đứng lên, thay y chỉnh chăn, còn kéo cả chăn cho kín chân y.

Đôi mắt Lâm Hiên Phượng mệt tới e rằng không thể mở ra, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười nhàn nhạt.

Đột nhiên cảm thấy cảnh tưởng này thật vô cùng yên tĩnh hiền hòa. Giống như một người vẽ đi xem, thưởng thức một bức tranh, cũng không muốn tiến vào phá hoại vẻ đẹp của nó.

Ta chậm rãi đi xuống, cước bộ vẫn nhẹ nhàng như cũ, đến khi cành hoa dần dần che khuất mặt họ, đến khi cành hoa cũng đều biến mất không thấy.

Trời mưa cũng không lớn, nhưng mới đi ra ngoài không được lâu, phát hiện lông mi và làn da đều ẩm hết rồi. Lại sờ tóc, thấy nước. Ta lắc lắc đầu, mở ô ra, chậm rãi đi vài bước rồi tăng cước bộ. Nhưng phát hiện đi càng nhanh, mưa đều bay dưới ô, vẫn ướt hết đầu. Tâm tình bỗng nhiên bực bội không nói nên lời, dứt khoát ném luôn cái ô hoa văn thanh lịch kia, đội mưa mà đi.

Chạy một đoạn rồi lại chạy lại, nhặt ô lên, xoa xoa, thu lại, rồi tiếp tục chạy.

Ngoài trăm dặm thực sự không phải khoảng cách ngắn. Đợi ta chạy được nhanh như vậy rồi, mưa cũng ngừng, còn được một quần đầy bùn.

Vô cùng không may, ta hoàn toàn không tìm được cái gì gọi là dòng suối nhỏ có hình người, càng đừng nói tới con ếch có màu sắc kỳ quái.

Ta biết ếch rừng là thuốc hay để trị ho lao, nhưng Thiên Sơn lớn như vậy, nhiều người như vậy, Trọng Liên còn nói không cần phải gấp gáp, như thế nào lại bảo đúng ta đi.

Ta dạo bước trong rừng khô hoang vu thật lâu, càng nghĩ càng thấy tức.

Chuyện Trọng Liên thích nhất là bảo người khác đi để chính mình hành động.

Lúc ta chạy tới Thiên Sơ, quả nhiên tất cả đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trên bậc thang tuyết trắng dày đặc những người, còn có máu tươi chói mắt.

Hai bên chém giết lẫn nhau, đúng là Trọng Hỏa cung và Thiên Sơn.

Ta đang định tìm cách đi lên, phía sau có người vỗ ta thật mạnh.

“Tiểu Hoàng điểu, ngươi rốt cuộc đi đâu? Chuyện lớn xảy ra mà ngươi không ở đây!”

Ta quay đầu lại.

Trên người Khuyết Hữu Nhãn đều là máu, cũng không phải của hắn.

Trong núi truyền tới tiếng binh khí va nhau.

Ta lớn tiếng nói: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Ta cũng không biết, vừa rồi đột nhiên có lượng lớn người Trọng Hỏa cung giết lên, bên trong có gian tế.”

“Là ý gì?”

“Bộ Sơ đó, nàng ta vừa mới cho mọi người biết một chuyện kinh người — Huyết Phượng Hoàng có hai người, trong đó một là nàng, người kia là Trọng Liên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện