Tuy rằng đối với đại hôn, Long Mặc cùng Nghiễn Thai đều rất kín đáo, nhưng thật sự đến lúc thấy hôn kỳ ngày từng ngày tới gần, hai người vẫn là tràn ngập chờ mong.



Người nói cửu hạn phùng cam lâm tha hương ngộ cố tri động phòng hoa chúc dạ kim bảng đề danh thì là tứ đại hỉ sự của đời người. Đương nhiên, động phòng hoa chúc này vào rất lâu trước lúc hai người còn chưa thành thân đã trải qua rồi, mà hiện tại cơ bản là vào mỗi tối đều có quá trình động phòng hoa chúc. Nhưng sau khi thành thân, hai người chính là phu phu chính thức bên nhau bạc đầu giai lão, chuyện ngày nghĩ sao, thì cũng khiến người khác cảm giác vui sướng.



Vào sáng sớm một ngày, Nghiễn Thai còng đang ngủ, Long Mặc nằm trên gối đầu, thâm tình nhìn chăm chú dung mạo ái nhân, một bên dùng ngón tay miêu tả phác họa đường cong đôi mắt cái miệng của đối phương.



“Làm gì đó?” Nghiễn Thai mở mắt ra, dáng vẻ mơ màng làm cho Long Mặc nhịn không được cười khẽ thành tiếng.



“Ta đang nghĩ, qua ba ngày nữa chính là ngày đại hôn, đến lúc đó, Nghiễn Thai đêm tân hôn, có phải sẽ càng khiến vi phu trước mắt sáng ngời hay không.” Tay Long Mặc thay đổi trận địa xuống phía dưới, đi tới đầu vai mượt mà nhẹ nhàng vuốt ve.



“Ngươi có biết đêm qua ngươi gây sức ép cho tới tận lúc nào hay không? Nếu không để ta hảo hảo ngủ, đêm tân hôn có thể khiến cho ngươi trước mắt sáng ngời hay không ta không biết, nhưng ta dám cam đoan chính là, ta nhất định sẽ khiến ngươi trước mắt tối sầm.”



Nghiễn Thai hung tợn trừng Long Mặc, dáng điệu thở phì phì kia lại càng hiện rõ hắn đáng yêu vô cùng, thành thử lúc nói ra câu này cũng chẳng hề có uy lực gì đáng nói.



Thật là, từ sau khi tương phùng, hỗn đản Long Mặc này cơ bản không có tối nào để cho mình ngủ trước canh tư. Mình trách cứ y, y thế nhưng còn có mặt dày mày dạn nói rằng bù lại thời gian ngàn năm chia lìa.




Chẳng lẽ có thể vì ngàn năm chia lìa, thì có thể đem thời gian làm tình của ngàn năm qua vào mỗi tối bổ sung lại sao? Không có nghe qua thứ phép tính này nha, bằng không mình đừng nói cùng y bạc đầu giai lão, chỉ sợ ngay cả lúc cánh vẫn còn đen, đã bị y tươi sống làm chết rồi.



Càng nghĩ lại càng bất mãn, bất quá vì bất mãn này, làm đến cả buồn ngủ cũng bay biến. Nghiễn Thai dứt khoát ngồi dậy, sau khi mặc y phục tự ý sai người múc nước tiến vào rửa mặt chải đầu.



Long Mặc thấy ái nhân rời giường, bèn không thể không bồi. Đang định tiếp tục thừa dịp Nghiễn Thai chải đầu trêu đùa mấy câu, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp theo màn cửa bị vén ra, Như Mặc mang theo tươi cười tiến vào.



“Nương, sớm a.” Long Mặc miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi. Nghiễn Thai cũng đứng dậy, tà liếc Như Mặc kinh ngạc nói: “Di? Hôm nay Long Triển thế nhưng không theo sau ngươi, tin lạ nha.”



“Tin lạ gì chứ, ai nha Nghiễn Thai, khồng cần lo cho chúng ta. Qua ba ngày nữa chính là ngày đại hôn của ngươi cùng Mặc nhi, luận đạo lý ngươi từ hôm nay, phải dọn ra nhà khác sống, thẳng đến ngày đại hôn, mới để cho Mặc nhi đi rước ngươi.”



Như Mặc vừa dứt lời, Long Mặc cùng Nghiễn Thai liền ngây ngẩn cả người, rồi hai người không hẹn mà cùng hét lớn một tiếng: “Không được.” “Thật tốt quá.”



Long Mặc thở phì phì liếc mắt nhìn Nghiễn Thai lớn tiếng hét tốt quá, rồi mới lạnh lùng nói với Như Mặc: “Nương, bớt gạt người đi, ngày xưa lúc người và cha đại hôn, ta cũng không nghe nói người đi nơi khác sống dù chỉ một ngày, hiện giờ dựa vào đâu Nghiễn Thai phải đi nơi khác ở ba ngày a?”



“Ai nha, đây là quy củ. Ngày xưa lúc chúng ta đại hôn, không phải không có ai hiểu rõ những quy củ này sao? Hiện giờ trên Vụ Ẩn Sơn này, mọi chuyện đều có người chỉ điểm, mới biết đó thôi. Được rồi được rồi, ngưu ca ca nói, tiểu biệt thắng tân hôn, bất quá chia lìa ba ngày thôi mà.”



Như Mặc bên nói, bên đã sớm đẩy Nghiễn Thai đi rồi, bởi vì đương sự thập phần phối hợp, cho nên quá trình thập phần thoải mái, đến nỗi Long Mặc muốn ngăn cũng ngăn không được.



Đối với chuyện này, Long Mặc buồn bực biết bao, Nghiễn Thai thì vui vẻ biết bao, cuối cùng có thể ngủ ba buổi tối cảm giác thật tuyệt. Bất quá ba ngày ba đêm không được gặp gia khỏa Long Mặc kia, thật đúng là nghĩ đến có hơi hoảng.



Đương nhiên, lời này Nghiễn Thai sẽ không nói ra, bằng không cái đuôi của Long Mặc chỉ sợ sẽ vênh đến tận trên mây. Cũng may có đám bạn bồi, hơn nữa ba ngày này vội vàng chuẩn bị cho đại hôn, nên mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh, ảo não duy nhất chính là: cho dù không có Long Mặc bên cạnh, hắn vẫn ngủ không ngon giấc.



Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến hôn kỳ. Long Mặc đã sớm chờ đến mắt cũng phát xanh, mắt thấy nếu không gặp được Nghiễn Thai, phải đi tìm cha nương y tính sổ, cuối cùng ngay trước ngưỡng phát điên, để cho y đợi được đến ngày này.



Sáng sớ, Long Mặc mặc vào cát phục đỏ thẫm loanh quanh không ngừng trong đại thính, thật vất vả đợi tới giờ lành, nháy mắt tiếng pháo trúc đinh tai nhức óc, Long Mặc cưỡi trên thần thú, dưới sự vây quanh của nhi tử mười hai yêu tinh cùng một ít tử đệ long tộc, chậm rãi đi tới Cẩm Tú Cung của ngưu ngưu, cũng chính là nơi Nghiễn Thai đang ở tạm lúc này.



Đại hôn của long thần, đương nhiên là phong quang vô hạn. Quy củ rườm rà vô cùng, vốn lúc đại hôn Long Triển cùng Như Mặc cũng không phiền toái đến thế. Nhưng ai biểu thời điểm đại hôn của Long Mặc cùng Nghiễn Thai, bên cạnh Như Mặc có hằng hà sa số yêu tinh bày mưu tính kế chứ. Mọi người mỗi người một chủ ý một quy củ, liền dẫn tới tình trạng ngày hôm nay.



Bất quá nghĩ tới chuyện sắp nghênh thú được người trong lòng, không thể không tạm đem những điều đó nhẫn nại xuống.




Nghênh thú tân nương tử, lại còn phải tới lộ thiên tiên thai bồi mọi người cộng ẩm một ly, tiếp nhận chúc phúc của mọi người ở Vụ Ẩn Sơn với hai người, thật chất cũng chính là để cho tất cả mọi người chiêm ngưỡng họ, kiến thức kiến thức diện mạo thật của nhi tử cùng phi kiếm yêu của Như Mặc chưa lần nào lộ mặt mà thôi.



Thật vất vả xong xuôi mọi việc, cuối cùng về tới Đông Hải long cung bái đường, hiển nhiên, nơi này cũng sớm cao bằng mãn tọa, vả lại còn là đại nhân vật tiên thần tùm lùm hơi khó lường.



(cao bằng mãn tọa: khách quý chật nhà)



Trước khi bái đường, Long Mặc ở trong đám người nhìn thấy Ma Phong, nhưng bên cạnh hắn không có ai khác, không khỏi kỳ quái nói: “Nhiếp Chiêu đâu? Ta nghe nói không phải các ngươi đã định cư ở đây rồi sao? Hôm nay là ngày gì thế? Y sao lại không đến góp vui? Y chính là gia khỏa liều mạng cũng không tha náo nhiệt.”



Y vừa nói xong, chưa đợi Ma Phong trả lời, thì lại lộ ra một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, rồi mới nhìn trái phải thấy không ai để ý, mới nhỏ giọng nói: “Không phải ta nói ngươi a huynh đệ, mặc dù hải xà kia trước đây có sai lầm nghiêm trọng, cũng không thể đem y ra gây sức ép tới nỗi đứng dậy cũng không thể a, vậy mà nói cũng hơi quá đó. Hiện giờ hải xà tinh nằm ở trên giường, tâm tình bất định nôn nóng thế nào.”



Ma Phong xem thường liếc Long Mặc, hừ một tiếng nói: “Tin hay không ta kiện ngươi phỉ báng? Ai đem y gây sức ép không rời giường được? Bất quá ngươi nói đúng, y sao có thể không đến góp phần náo nhiệt, đang ở trong đám người thôi, bất quá sợ người thấy y, lại nghĩ tới hận cũ, muốn đem y ra làm xà canh, cho nên không dám lộ mặt trước mặt ngươi mà thôi, đến lúc đó nếu ngươi lưu tâm tìm kiếm một chút, ắt có thể tìm được.”



Long Mặc nghe Nghiễn Thai nói vậy, liền không thèm để ý, nghĩ tới hải xà tinh là trốn trong đám người, dù sao lúc này trong đại thính cũng có mấy trăm người, bèn cũng không cố tình tìm y. Dắt tay Nghiễn Thai, ngay trong tiếng xướng “Nhất bái thiên địa” của lễ quan bắt đầu bái đường.



Chính vào lúc nhị bái cao đường, Nghiễn Thai liền cảm giác dưới hỉ quần dường như có thứ gì đó đang loi nhoi, vội vàng nhân lúc cúi đầu nhẹ nhàng đẩy ra hỉ quần đỏ thẫm che trước chân, ngay sau đó, một cái đầu rắn tam giác cực đại đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn. Thấy hắn nhìn thấy, cái đầu rắn bỗng ngưỡng lên, một cái lưỡi rắn đỏ tươi phun phun, giống như đang chào hỏi.



“A......” Nghiễn Thai bị dọa nhảy dựng, bất quá rất nhanh liền từ hoa văn hắc bạch tương gian nhận ra là Nhiếp Chiêu. Hắn vừa tức giận lại vừa buồn cười, nghĩ thầm hải xà tinh này thật sự là ở đâu cũng ngoài dự đoán của mọi người, ngươi không hảo hảo dùng hình người đứng trong tân khách, lại chạy đến đây quấy rối ta.



Bất quá đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ, tai nghe lễ quan đã xướng “Phu thê đối bái”, thế là hắn vội vàng xoay người, không ngờ thân thể Nhiếp Chiêu thật sự quá thô to, hắn vừa xoay người, nhưng lại miễn cưỡng đem cả hải xà xoay theo.



Ngay sau đó, trong đại sảnh náo nhiệt bỗng vang lên một tiếng rống to: “A, hải xà tinh, ngươi...... ngươi sao lại chạy tới đây? Ngươi...... ngươi còn dám ở trong hôn lễ của ta quấy rối, lần nay xem ta còn không đem ngươi ra chém thành tám khúc.”



Long Mặc vừa phát uy, Nhiếp Chiêu vốn đang chột dạ lập tức sợ tới mức xoay người bỏ chạy. Nhưng y thân thể thô to, này hoảng hốt không chọn đường bỏ trốn, lập tức đem Nghiễn Thai bất ngờ không kịp đề phòng trượt chân té ngã.



Đến lúc này, hải xà tinh càng sợ tới mức vội vàng, cũng may là hình xà, thuận tiện bơi trên mặt đất. Thế là, trong đại thính to lớn chỉ thấy một hải xà hoa văn hắc bạch tương giao đang ở dưới chân chúng tiên thần bơi không ngừng, một bên thì liên tục ngoái đầu lại nhìn xem Long Mặc có đuổi theo hay không.



Tuy rằng trong đại thính đều là tiên thần cấp bậc khác người. Bất quá một con hải xà như đại mãng xà trên mặt đất bơi qua bơi lại, vẫn là dẫn đến một phen rối loạn.



Long Mặc nhìn hải xà tinh bên trốn bên ngoái đầu lại, thường hay đụng phải một ai đó, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ thầm đời này ta cùng Nghiễn Thai quả thật cùng hải xà tinh này không hợp nhau, đến cả lần đại hôn duy nhất trong đời, hắn cũng phải đến quấy rồi.




Vừa nghĩ, vừa nâng Nghiễn Thai dậy. Lại thấy bên kia Ma Phong cũng đi đến cạnh Nhiếp Chiêu, vỗ vỗ đại hải xà, thế là Nhiếp Chiêu như giờ mới nhớ tới khôi phục hình người, sau khi biến thành người, “sưu” một tiếng liền trốn sau lưng Ma Phong.



Sau khi ầm ầm rối loạn một phen, hôn lễ tiếp tục, thật vất vả cử hành xong đủ loại nghi thức, Nghiễn Thai được đưa vào động phòng. Vốn tưởng rằng Long Mặc phải tới sau nửa đêm mới có thể về phòng, ai ngờ thái dương vừa xuống núi, y đã vào cửa rồi.



“Di, ngươi không bồi khách nhân uống rượu sao?” Nghiễn Thai đem khăn tân nương đội lại đàng hoàng, cách khăn hỏi.



Long Mặc đi lại cầm lấy hỉ can, vén khăn đỏ thẫm, hai mắt thâm tình nhìn Nghiễn Thai, thật lâu sau mới nhẹ nhàng cười, vuốt ve hai gò má của Nghiễn Thai nói: “Thật đẹp, Nghiễn Thai của ta lúc nào nhìn cũng đẹp như vậy cả. Ba ngày qua không gặp ngươi, thật làm ta nhớ muốn chết.”



“Mới ba ngày không gặp thôi mà, một ngàn năm cũng sống qua đó thôi. Hiện giờ dù có một ngày dài như ba thu, cũng bất quá mới chín năm.” Nghiễn Thai ngồi ở trên giường, thấy Long Mặc cầm rượu giao bôi qua, nhịn không được cười y.



“Chỉ có nhìn thấy ngươi mới an tâm, không nhìn thấy ngươi, dù là một ngày cũng cảm giác trong lòng trống trải.” Long Mặc cùng Nghiễn Thai uống rượu giao bôi, nhịn không được vừa cười vừa nói: “Ngươi nhắc tới chuyện này, ta thật nhớ tới. Ma Phong cùng ta nói, gia khỏa Nhiếp Chiêu, là bởi vì cảm thấy không mặt mũi nào gặp ta, lại sợ ta sinh khí, mới biến thành hải xà tới, vốn định nhân lúc không ai chú ý cùng người chào hỏi một tiếng, ai dè trời xui khiến để ta bắt gặp, biến thành thiên hạ đại loạn.”



Nghiễn Thai cũng nhịn không được cười nói: “Chuyện này ngược lại cũng tốt, hôn lễ của chúng ta bị y làm thành vậy, cái khác không dám nói, nhưng chắc chắn là một hôn lễ riêng biệt nhất.”



“Ân, nếu ngược lại mà nói thì đúng vậy. Nghe nói qua mấy ngày nữa y cùng Ma Phong cũng muốn cử hành hôn lễ, hôn lễ của ma thần, đương nhiên cũng không thể hành sự qua loa, đến lúc đó chúng ta lại đi chỗ của họ nháo động phòng, ha ha......” Long Mặc cười vang, lúc nói tới nháo động phòng, không khỏi nháy nháy mắt với Nghiễn Thai.



Nghiễn Thai sửng sốt, bất quá liền nhanh chóng hiểu ý, biết nhất định là có bao nhiêu người đang lén lút đợi nháo động phòng của hắn cùng Long Mặc. Thế là đứng dậy, cùng Long Mặc tay trong tay đi đến cạnh cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ nói chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt cùng lời ân ái liên miên.



Thế là, đông đảo phi kiếm trong hư không cùng đám đại thần, cứ vậy lăng lăng bồi một đôi tân nhân ngồi tới hừng đông, đừng nói nháo động phòng, ngay cả cho họ cơ hội hiện hình cũng chẳng có nữa là.



Gió núi nhẹ nhàng thổi, thái dương đỏ rực từ chân trời ló đầu xuất hiện, tại thế ngoại đào nguyên này, bao nhiêu đoạn ái tình hạnh phúc tiếp diễn, cũng có càng nhiều cố sự ái tình vừa mới chớp nở.



HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện