Sau khi rửa mặt, Hương Xá một mình ngồi trên giường lặng lẽ hồi tưởng lại những chuyện xảy ra đêm qua, bản thân rốt cục có cảm nhận được khoái cảm hay không đây. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, lại nghĩ đến không phải chính mình luôn mong muốn có được Thiên Nhai hay sao, vậy thì cần gì phải để ý đến hành động thô bạo của hắn đêm qua chứ!
Tiểu Xá ngước đầu nhìn về phía Hướng Thiên Nhai: “Uy, tối qua uổng công ta tẩy rửa sạch sẽ, thơm tho ở trên giường đợi ngươi, thế nhưng sao ngươi lại đem ta ném lên ghế như thế chứ?”
Hướng Thiên Nhai nghĩ Hương Xá đang muốn hỏi tội mình, trước liền tự vấn bản thân mình, sau lại ho khan hai tiếng, qua nửa ngày mới lấy lại bình tĩnh nhìn Hương Xá: “Không sai, bởi vì ta trước đây rất ghét việc kẻ khác câu dẫn ta. Nhưng mà tiểu Xá, hiện tại ta đã biết, ai quyến rũ ta cũng không được, duy chỉ có ngươi là ngoại lệ!” (tiểu Anh: Ách, tiêu Nhai aka!!!)
“Nói thừa! Ở cùng với ngươi lâu như vậy, nếu ta xuất thủ thất bại thì Hương Xá ta làm sao mà còn mặt mũi mà sống trên đời a!” Hương Xá ‘hừ’ một tiếng: “Lần này ta đại nhân đại lượng không thèm chấp với tiểu nhân, tạm thời chỉ ghi nhận hành vi thô bạo của ngươi tối qua vào sổ, nếu còn có lần sau, xem ta hành hạ ngươi như thế nào cho biết…”
Không đợi tiểu xà nói xong, Hướng Thiên Nhai gượng gạo cười cười nói: “Nếu ngươi cứ ôn nhu, an phận thủ thường, ta tự nhiên sẽ không đối xử khắc nghiệt với ngươi. Nhưng nếu ngươi vẫn cứ hồ nháo, làm chuyện xằng bậy như trước, hừ……”rồi nhìn Hương Xá đang trợn mắt, há hốc mồm nghe hắn thuyết, liền chậm rãi mang chén trà đến trước mặt tiểu Xá: “Ngươi vừa rồi lại nói những lời kinh khủng như thế nào đây? Hai tên thuộc hạ của ta bị những lời ngươi nói dọa đến kinh hách có biết hay không?”
“A?” Hương Xá ban đầu còn biểu đạt một chút kinh ngạc, nhưng sau liền bình thường ngồi lại xuống sàng đan, chân bắt chéo, vẻ mặt khinh khỉnh nói: “Hướng lang a, thủ hạ của ngươi sao lại yếu ớt như vậy chứ? Sao lại có thái độ kinh sợ bất nhã như vậy a, ta còn chưa bắt đầu chơi đùa với bọn họ nữa là. Cả đám đều thật đúng là vừa ngốc lại vừa si, nếu ta thật muốn trêu đùa bọn họ, đảm bảo cả đám chỉ có thể khiêu nhai đầu giang đi a.(Nhảy xuống vực, phóng xuống sông – ý nói: sợ đến bỏ của chạy lấy người)”, rồi vỗ vỗ trán nói tiếp: “Không phải ta nói ngươi nha, Hướng lang, cách thức huấn luyện thủ hạ của ngươi thật non kém a. Hôm nào đó, ngươi đem toàn bộ bọn họ giao cho ta đi, khẳng định với ngươi trong vòng một tuần, bọn họ sẽ trở thành một đạo quân tinh nhuệ kiên cường, tâm vững như Thái sơn, sắc lãnh như băng nha.”
Biểu tình của Hướng Thiên Nhai suốt ba mươi năm qua cũng không có phong phú bằng mấy ngày nay.
Nghe xong những lời Hương Xá vừa nói, sắc mặt Thiên Nhai dần tối sầm, thầm nghĩ: Bản thân ngươi làm xằng làm bậy, dọa đến thuộc hạ của ta ngẩn cả người đi, còn dám vác mặt mà chỉ trích bọn họ yếu ớt, lại còn muốn cùng bọn họ chơi đùa nga? Còn muốn ta giao bọn hắn cho ngươi huấn luyện sao? Phải nhịn, đem những bất mãn nén vào lòng, Thiên Nhai ‘khụ’ hai tiếng nói tiếp: “Thật thất lễ, ta không muốn cơ nghiệp ba trăm năm của Sát thủ cốc oai trấn võ lăm bị hủy hoại trong tay ta, như vậy thì khi ta ở dưới ba tấc đất cũng không còn mặt mũi nào đi gặp sư phụ cùng liệt tổ liệt cùng nga.”
“Uy, ngươi nói vậy là có ý gì?” Hắc xà tinh chống tay xuống giường đứng lên, nhưng sau lại kêu “ai” một tiếng, đau nhức mà ngồi xuống. Tiểu Xá căm tức nhìn Hướng Thiên Nhai: “Cái gì mà nói Sát thủ cốc sẽ bị sụp đổ trong tay ngươi chứ, chính là ngươi không tin tưởng năng lực của ta sao?”
Nghe xong, Hướng Thiên Nhai liền lắc đầu: “Cơ bản ta không phải là không tin,” ngó thấy sắc mặt Hương Xá trong nháy mắt chuyển giận thành vui, nên từ từ buông ra nửa câu tiếp theo: “Mà chính là hoàn toàn, là phi thường không tin. Hơn nữa ta đoan chắc, một khi nhóm sát thủ bị giao vào tay ngươi, thì việc Sát thủ cốc của ta tất sụp đổ là điều không còn nghi ngờ gì nữa”
Nhìn sắc mặt Hương Xá biến chuyển không ngừng, Hướng Thiên Nhai trong lòng cảm thấy thật thống khoái: Ha ha, trước giờ ta luôn bị ngươi xỏ mũi dắt đi, giờ thì ngươi cũng nên nếm thử một chút tư vị bị người khác đả kích là như thế nào. (tiểu Anh: Nhai aka, aka cũng học được cách xiên xỏ rồi đó nha, đúng là gần mực thì đen mà. Haizzzz!!!) Vừa mới nghĩ đến đây, chỉ thấy ngực Hương Xá phập phồng kịch liệt, sắc mặt biến hóa liên tục, rồi bỗng thấy tiểu Xá tươi cười như hoa chậm rãi đứng lên, ỏng ẹo đi tới. Mặc dù dáng đi có hơi khập khiễng nhưng Hướng Thiên Nhai vẫn phải thừa nhận, người này căn bản trời sinh đã là mang dáng vẻ quyến rũ, mị hoặc đến chết người rồi đi.
Thiên Nhai cảnh giác định đứng lên, lại bị Hương Xá lần nữa ấn ngồi xuống tựa vào ghế, nở nụ cười thập phần quyến rũ, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu vẻ tức giận: “Hướng lang nha, sao ngươi có thể nói ta như vậy chứ? Người ta cũng là người bằng xương bằng thịt a, tâm cũng có tình, nhưng ngươi lại không chút khách khí mà nói như vậy, người ta sẽ vì vậy mà bị tổn thương nha. Tim ta đang rơi lệ đây nè, chính là do ngươi làm thương tổn a, lại…”
Hướng Thiên Nhai vẫn cố gắng duy trì tư thế ưỡn ngực ngẩng đầu, bên trong lại cố chế ngự cảm giác dạ dày quặn lên từng cơn.
Trước mặt Hương Xá, Thiên Nhai hắn đã bộc lộ rất nhiều cảm xúc lẽ ra không nên biểu lộ, hiện tại, hẳn là muốn hòa hợp với nhau, cho nên hắn phải kiên trì, nhất định phải kiên trì mà trụ vững. Chính nhờ bộ dáng luôn kiên cường, vững tin mà chống đỡ, cuối cùng tại nơi khóe miệng chỉ hơi co rúm vài cái nhưng cả người hắn vẫn hiên ngang như trước.
“Cái này…sao lại bắt đầu xưng hô ghê tởm như vậy? Trước kia không phải ta đã bảo kêu ta ‘Hướng đại ca’ sao?” Thiên Nhai cố gắng hỏi, mặt không đổi sắc, đồng thời muốn đánh trống lảng hỏi sang chuyện khác!
Hương Xá với bộ dáng ‘nhu nhược vô y’ (Yếu đuối, bất lực) ngã vào lòng Thiên Nhai, vừa dùng ngón tay thon dài xinh xắn vẽ vẽ những vòng tròn giữa bộ ngực dày rộng của hắn, vừa kề sát tai Thiên Nhai phà một làn hơi: “Hướng lang đáng ghét, ngươi thật xấu tính a. Biết rõ người ta nhớ lại chuyện tối qua sẽ thẹn thùng, còn cố ý câu dẫn người ta hồi tưởng nha. Chúng ta đã có quan hệ mật thiết đến vậy, ta chính là người của ngươi, cho dù chết đi cũng là quỷ của ngươi, không gọi ngươi ‘Hướng lang’ thì gọi là gì? Kỳ thực, ta cũng thích gọi ngươi là ‘tướng công’, nhưng phải đợi đến khi chúng ta kết bái phu thê mới gọi được a…. A, Hướng lang, ngươi muốn đi đâu? Ngươi đừng ném ta a, ôi….Đồ Hướng Thiên Nhai chết tiệt, con bà nó, tối qua ngươi như con trâu đực động dục, cuồng mãnh đưa đẩy mới có thể đem ta lộng thương đến thế này. Giờ còn dám vứt bỏ ta, còn mình thì chạy mất dạng. Ngươi là cái đồ hỗn cầu hỗn đản, ngươi cái đồ Đại vương bát đãn….” cũng vì đang nói đến chỗ hưng phấn mà bị Hướng Thiên Nhai ném qua một bên, chỉ trong vài giây, mỹ nhân Hương xá kiều mỵ nhu nhược liền lộ ra dáng vẻ chua ngoa vốn có.
Đích thật Hướng Thiên Nhai đã bỏ trốn mất dạng, hắn sợ nếu ở lại thêm trong chốc lát, bản thân mình sẽ nhịn không được mà ói ra mất.
Cái tên Hương Xá này quả thực không phải là người mà, có ai giống hắn mà không biết xấu hổ đến vậy, còn nói ta muốn khơi lại cho hắn hồi tưởng chuyện tối qua, thật là vu hãm trắng trợn a!
Thiên a…. Hướng Thiên Nhai chạy đến hậu viện ngẩn đầu thán, bỗng nhiên cả cơ thể như cứng lại, sau đó từ từ xoay người nhìn lại gian phòng kia, miệng lẩm bẩm: “Không phải người, không phải là người…Chẳng lẽ Hương Xá thật sự là….”. Thiên Nhai nhíu mày, liên tưởng đến những chuyện bất khả tư nghị (không thể tin được) kể từ khi gặp được Hương Xá, rồi bất tri bất giác lộ ra một tia cười khổ, chậm rãi lắc đầu: “Lão thiên a, người đối đãi Hướng Thiên Nhai ta thật rộng rãi, cho dù cảm thấy ta là thật tốt đẹp cũng đừng có phối ta với cái tên yêu tinh chứ?” (tiểu Anh: trình tự sướng của Nhai ca cũng cao hén!)
Ở trong phòng, Hương Xá không mảy may biết rằng chân thân của mình đang bị Hướng Thiên Nhai nghi ngờ, vẫn còn đang phát tiết, đi qua đi lại rồi lại ngồi xuống ghế dựa suy nghĩ một hồi liền đứng dậy, nhỏ giọng tự nói với bản thân: “Không đúng nha. Ta rất tin vào khả năng quyến rũ của bản thân a, sao lại có thể thất bại được, lại còn bị người ta ném lên ghế thế kia, thật đúng là một sự sỉ nhục mà. Kỳ quái a, hay là ta bị kẻ nào đó nguyền rủa rồi ta?”
Tiểu Xá ngước đầu nhìn lên trời, lặng lẽ nhắc tới:「Ân, là cái con chuột kia sao? Sẽ không a, hắn xem vậy nhưng rất thiện lương, không có khả năng là hắn. Còn Ngưu ca ca, Ngưu ca rất chững chạc, lại chất phác, sẽ không bao giờ làm cái loại chuyện nhàm chán này. Còn tiểu Thố tử, tuy là hắn nhỏ mọn lại còn tự cho bản thân mình thông minh, không ít lần cùng ta đấu võ mồm, hắn dám làm chuyện này lắm a, ân, xem như hắn là đối tượng tình nghi lớn nhất, trước tiên để hắn qua môt bên cái đã. Kế tiếp là tiểu Long, hắn so với lão thử xem ra còn ngốc hơn lại hiền lành, không có khả năng. Kế nữa là Xà tinh, phi phi phi, ta chính là Xà tinh, như thế nào lại đi tự nguyền rủa mình chứ, bỏ qua. Còn a Mã, a Mã trước giờ đều là lấy việc ‘làm ít nói nhiều’ làm tôn chỉ, cũng cho qua. Còn tiểu Dương? Tiểu Dương thực sự đáng yêu, tuy luôn ồn áo lại hay phóng đại, nhưng kỳ thực lại rất yếu ớt, bỏ qua. Hầu tử, hắn rất linh hoạt, cũng là cái tên chuyên gây chuyện, những chuyện như vậy cũng dám làm lắm a, hắn chính là mối hiềm nghi thứ hai đi. Cái tên công Kê (gà trống) kia a, hắn rất có trách nhiệm lại thích làm chuyện bảo hộ này nọ, vốn như chuyện hắn bảo hộ cho đám gà mái, không giống hạng bỏ đá xuống giếng (hay giậu đổ bìm leo), bỏ qua luôn. Cẩu Cẩu, ha ha, Cẩu Cẩu càng không thể, cái tên này vừa trung thành lại vừa thành thật, quả thực so với Ngưu ca ca không khác lắm, không giống kẻ làm loại chuyện này. Còn Trư Trư kia, hắn chỉ cần có nơi ăn chốn ở là mọi chuyện đều đại cát, tuyệt đối sẽ không với ta phát sinh chuyện bất mãn đến phải nguyền rủa kia đâu!”
Tiểu Xá cẩn thận liệt kê xong tất cả yêu tinh bằng hữu, cuối cùng nhe răng cười lạnh: “Thố tử a Thố tử, Hầu tử a Hầu tử, chỉ có hai người các ngươi, suy cho cùng chỉ còn hai ngươi mà thôi. Chờ đấy, một khi ta điều tra ra, xem ta như thế nào thu thập các ngươi đi.” (Tiểu Anh: Thỏ a, Khỉ a, hai ngươi có bị nhảy mũi không hả?)
Còn đang nghiến răng, nghiến lợi suy tính, liền thấy Hướng Thiên Nhai từ ngoài tiến vào phòng, nhíu mày nói: “Hương Xá, thân thể ngươi có thể vẫn còn duy trì được nữa, chúng ta phải lập tức hồi Sát thủ cốc.”
Tiểu xà tinh lập túc nhảy dựng lên, nhưng rồi vết thương nơi hậu đình nhói lên, lại nặng nhọc ngồi xuống, ngay cả như vậy, trong mắt tiểu xà vẫn không ngừng lóe ra những tia hưng phấn: “Có chuyện gì vậy Hướng lang? Lại có nhóm sát thủ tấn công Sát thủ cốc sao? Sẽ có một trận hỗn chiến sao? Aha ha ha, tuyệt quá đi….”, còn chưa dứt tiếng cười, tiểu xà thấy mồ hôi mẹ mồi hôi con thi nhau rớt xuống Hướng Thiên Nhai, lúc này mới chợt phát hiện mình đã quá hưng phấn, lập tức thay bằng một bộ mặt đầy bi thương, hỏi: “Hướng lang a, Sát thủ cốc bị người ta chiếm lĩnh sao? Các huynh đệ trong cốc như thế nào? Đều không có tử trận cả đám chứ?”
Hướng Thiên Nhai gắng gượng xoay người lại, liếc mắt lạnh lùng nói: “Ngươinếu cảm thấy phấn khích như vậy, cứ việc reo mừng đi, không cần phải cố gượng ép bản thân nín nhịn như vậy đâu.”. Hướng cốc chủ lấy tay xoa xoa trán tự an ủi mình, thật không biết nên đối phó với Hương Xá như thế nào đây!
Nhìn bộ dáng người này thật không giống như nội gián của kẻ địch gài bên cạnh mình. Nhưng nếu hắn thực toàn tâm toàn ý, vậy sao lại trưng ra cái bộ dáng hưng phấn thế kia, chẳng lẽ cảm thấy có thể có khả năng giúp đỡ ta giải quyết gánh nặng hay sao? Không đúng a, hắn chính là càng giúp càng rối nha, ở khách *** bí mật của ta không phải hắn đã dọa đến bốn sát thủ ưu tú của ta sợ đến mất mật sao, ai biết về sau, hắn còn có thể dọa thêm bao nhiêu người nữa đây
Bất quá ngẫm lại, nếu Hương Xá quả có thể dọa ngốc đám sát thủ nhà ta, cũng có thể khiến kẻ địch của hắn một phen hoảng sợ. Giờ nghĩ lại, lúc kia ở trên núi, bỗng nhiên hai gã đệ nhất sát thủ kia bỗng hóa điên hóa dại không phải là do trúng gió độc đi. Không phải khi đó chính mình đang quay lưng về phía Hương Xá hay sao, ai biết được hắn đã âm thầm giở trò gì đâu. Thiên Nhai càng nghĩ càng cảm thấy có thể, địa vị Hương Xá trong lòng hắn được nâng lên thêm một chút. Nhờ có hắn đã tận tình âm thầm bảo vệ, hắn mới có thể khiến cho nhóm sát thủ bị hóa điên kia sớm về chầu tổ tiên. Nghĩ đến đây, khóe miệng Hướng cốc chủ không khỏi cong lên mỉm cười.
Hương Xá có chút lo sợ nhìn Hướng Thiên Nhai còn đang trầm tư phút chốc lại nở ra nụ cười. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, có phải do mình quá hưng phấn mà khiến hắn hiểu lầm hay không. Kỳ thật ta sở dĩ cao hứng như vậy chỉ là nếu Sát thủ cốc phát sinh nội loạn, ta có thể thi triển hết khả năng để trợ giúp Hướng lang bình loạn. Đến khi đó, cảm nhận của hắn về ta sẽ nâng lên một bước cao nữa nha.
Mặc dù có chút sợ hãi, tiểu xà tinh Hương Xá vẫn tiếp tục đong đưa cái eo bước về phía Hướng Thiên Nhai, vùi mặt vào ***g ngực của hắn, ôn nhu nói: “Hướng lang không cần sợ hãi, ‘xa đáo sơn tiền tất hữu lộ’ (xe tới trước núi ắt có đường). Dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, Hương Xá đều vĩnh viễn cùng Hướng lang đứng chung một chỗ, tương trợ lẫn nhau. Huống chi người ta cũng rất tin tưởng vào năng lực Hướng lang nha, khắp thiên hạ này tuyệt không ai có thể đả thương ngươi. Đương nhiên cũng không thể đem ngươi dẫn dắt các huynh đệ sát thủ chiến đấu a.”, vừa nói tiểu xà đánh liều đưa mũi cọ cọ cổ Hướng Thiên Nhai, như biểu lộ sự trung tín chân thành với hắn.
Hướng Thiên Nhai mỉm cười, tuy rằng những lời tiểu Xá vừa nói vẫn còn mang hơi hướm tinh quái. Nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng, khi nghe những lời Hương Xá thổ lộ mà trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp.
Từ trước đến nay, Thiên Nhai đều là độc lai độc vãng, độc thân tác chiến, chưa bao giờ nghĩ đến việc có một người cùng chung vai, nương tựa lại có cảm giác chân mỹ như vậy. Tốt đẹp đến độ hắn cảm thấy luyến tiếc, không nỡ buông người đang dựa vào lòng hắn, cái kẻ trước đó còn khiến hắn tức đến ói máu ra.
Hương Xá cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Hướng Thiên Nhai, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, bất chợt lại thập phần cảm động. Đối với một kẻ tự dưng xuất hiện bám theo hắn, luôn bị hắn gọi là yêu nghiệt, mà giờ đây lại được Hướng Thiên Nhai cố gắng bắt đầu tín nhiệm, còn nói không phải là hắn không có cảm tình với tiểu xà a.
Ngực tiểu Xá bỗng nhiên tràn ngập cảm giác đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: Sư cô a, ta nghĩ hiện tại cuối cùng thì ta cũng cảm nhận được tình ái đẹp như thế nào rồi, so với tình đầu ý hợp như thế này thì việc phi tiên chỉ như hạt cát, chẳng đáng kể nha. Nếu trong tương lai, có thể quen với cái loại tình cảm như thế này, thì theo lời người chẳng mấy chốc sẽ cảm nhận được cảm giác dục tiên dục tử a. Việc này đúng là chân mỹ hảo, aha, aha.
Cả hai còn đang lâng lâng ‘tự sướng’, hưởng thụ cảm giác kỳ lạ đang lan tỏa trong lòng. Chợt nghe bên ngoài cửa, một tiếng ho nhẹ, tiếng theo một giọng nữ vang lên: “Xem xem, còn không phát hiện đi, đây chính là ví dụ chân thực của ‘Nam nam tương ái’. Quan sát biểu hiện hiện tại của Cốc chủ cùng tiểu đệ đệ Hương Xá, ta dám khẳng định bọn họ hai người đều đã đạt cảnh giới ‘linh nhục hợp nhất’ (cả linh hồn và thể xác đều thuộc về nhau) rồi a. Ân, nếu sau này các ngươi không thích nữ nhân nữa, cũng có thể tìm cho mình một nam nhân để âu yếm đi. Tốt nhất phải luyện cho mị lực của bản thân nâng cao hơn nữa, tựa như đại hôi lang (sói xám) dụ dỗ tiểu cừu, dùng nó để khiến cho địch nhân bị các sát thủ ưu tú của Sát thủ cốc chúng ta hấp dẫn đến điên đảo, về sau nhất nhất trung thành với các ngươi nha……” (tiểu Anh: Có ai muốn theo Ninh tỷ học hỏi không đây?)
Gương mặt Hướng Thiên Nhai hắc tuyến nổi lên, hắn cảm thấy Nhân Ninh trước đây không có như vậy a, như thế nào chỉ trong vòng một ngày, tựa như thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Nếu không phải đã quá hiểu rõ nàng ta, Hướng Thiên Nhai thật sự hoài nghi nàng là do kẻ khác giả dạng. Tức là cũng nên nói rõ, bản tính của Nhân Ninh vốn là như thế, chẳng qua là do bản thân hắn trước khi luôn tạo ra áp lực chung quanh, nên nó mới bị áp chế lại. Giờ đây, Hương Xá chính là một tấm gương (tối) cho nàng, giúp nàng ta dẫn phát toàn bộ bản tính chân thực của mình lộ ra.
Mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ cùng tâm tình có chút lo âu, Hướng Thiên Nhai cùng nhóm sát thủ thuộc hạ của mình lên ngựa xuất phát.
Trong một ngày nay, bọn họ đã phải chịu đựng tiểu yêu Hương Xá, mà Nhân Ninh khi ở cùng liền có khuynh hướng bị ảnh hưởng bởi tiểu Xá. May mắn, may mắn thay là họ chỉ phải chịu đựng có một ngày!
Trừ bỏ hai kẻ kia, mọi người đều là nghĩ trong lòng như vậy, dĩ nhiên là Hướng Thiên Nhai cũng nghĩ như thế!
Vì để cho Hương Xá không tái dọa ngốc thêm vài sát thủ trong lúc này, Hướng Thiên Nhai chỉ mang thêm khoảng mười sáu sát thủ đứng đầu cùng Hương Xá, Nhân Ninh phi như bay về cốc. Kết quả là trước khi trời còn chưa lạc sơn (hoàng hôn), nguyên đội nhân mã đã đứng trước Sát thủ cốc
Tiểu Xá ngước đầu nhìn về phía Hướng Thiên Nhai: “Uy, tối qua uổng công ta tẩy rửa sạch sẽ, thơm tho ở trên giường đợi ngươi, thế nhưng sao ngươi lại đem ta ném lên ghế như thế chứ?”
Hướng Thiên Nhai nghĩ Hương Xá đang muốn hỏi tội mình, trước liền tự vấn bản thân mình, sau lại ho khan hai tiếng, qua nửa ngày mới lấy lại bình tĩnh nhìn Hương Xá: “Không sai, bởi vì ta trước đây rất ghét việc kẻ khác câu dẫn ta. Nhưng mà tiểu Xá, hiện tại ta đã biết, ai quyến rũ ta cũng không được, duy chỉ có ngươi là ngoại lệ!” (tiểu Anh: Ách, tiêu Nhai aka!!!)
“Nói thừa! Ở cùng với ngươi lâu như vậy, nếu ta xuất thủ thất bại thì Hương Xá ta làm sao mà còn mặt mũi mà sống trên đời a!” Hương Xá ‘hừ’ một tiếng: “Lần này ta đại nhân đại lượng không thèm chấp với tiểu nhân, tạm thời chỉ ghi nhận hành vi thô bạo của ngươi tối qua vào sổ, nếu còn có lần sau, xem ta hành hạ ngươi như thế nào cho biết…”
Không đợi tiểu xà nói xong, Hướng Thiên Nhai gượng gạo cười cười nói: “Nếu ngươi cứ ôn nhu, an phận thủ thường, ta tự nhiên sẽ không đối xử khắc nghiệt với ngươi. Nhưng nếu ngươi vẫn cứ hồ nháo, làm chuyện xằng bậy như trước, hừ……”rồi nhìn Hương Xá đang trợn mắt, há hốc mồm nghe hắn thuyết, liền chậm rãi mang chén trà đến trước mặt tiểu Xá: “Ngươi vừa rồi lại nói những lời kinh khủng như thế nào đây? Hai tên thuộc hạ của ta bị những lời ngươi nói dọa đến kinh hách có biết hay không?”
“A?” Hương Xá ban đầu còn biểu đạt một chút kinh ngạc, nhưng sau liền bình thường ngồi lại xuống sàng đan, chân bắt chéo, vẻ mặt khinh khỉnh nói: “Hướng lang a, thủ hạ của ngươi sao lại yếu ớt như vậy chứ? Sao lại có thái độ kinh sợ bất nhã như vậy a, ta còn chưa bắt đầu chơi đùa với bọn họ nữa là. Cả đám đều thật đúng là vừa ngốc lại vừa si, nếu ta thật muốn trêu đùa bọn họ, đảm bảo cả đám chỉ có thể khiêu nhai đầu giang đi a.(Nhảy xuống vực, phóng xuống sông – ý nói: sợ đến bỏ của chạy lấy người)”, rồi vỗ vỗ trán nói tiếp: “Không phải ta nói ngươi nha, Hướng lang, cách thức huấn luyện thủ hạ của ngươi thật non kém a. Hôm nào đó, ngươi đem toàn bộ bọn họ giao cho ta đi, khẳng định với ngươi trong vòng một tuần, bọn họ sẽ trở thành một đạo quân tinh nhuệ kiên cường, tâm vững như Thái sơn, sắc lãnh như băng nha.”
Biểu tình của Hướng Thiên Nhai suốt ba mươi năm qua cũng không có phong phú bằng mấy ngày nay.
Nghe xong những lời Hương Xá vừa nói, sắc mặt Thiên Nhai dần tối sầm, thầm nghĩ: Bản thân ngươi làm xằng làm bậy, dọa đến thuộc hạ của ta ngẩn cả người đi, còn dám vác mặt mà chỉ trích bọn họ yếu ớt, lại còn muốn cùng bọn họ chơi đùa nga? Còn muốn ta giao bọn hắn cho ngươi huấn luyện sao? Phải nhịn, đem những bất mãn nén vào lòng, Thiên Nhai ‘khụ’ hai tiếng nói tiếp: “Thật thất lễ, ta không muốn cơ nghiệp ba trăm năm của Sát thủ cốc oai trấn võ lăm bị hủy hoại trong tay ta, như vậy thì khi ta ở dưới ba tấc đất cũng không còn mặt mũi nào đi gặp sư phụ cùng liệt tổ liệt cùng nga.”
“Uy, ngươi nói vậy là có ý gì?” Hắc xà tinh chống tay xuống giường đứng lên, nhưng sau lại kêu “ai” một tiếng, đau nhức mà ngồi xuống. Tiểu Xá căm tức nhìn Hướng Thiên Nhai: “Cái gì mà nói Sát thủ cốc sẽ bị sụp đổ trong tay ngươi chứ, chính là ngươi không tin tưởng năng lực của ta sao?”
Nghe xong, Hướng Thiên Nhai liền lắc đầu: “Cơ bản ta không phải là không tin,” ngó thấy sắc mặt Hương Xá trong nháy mắt chuyển giận thành vui, nên từ từ buông ra nửa câu tiếp theo: “Mà chính là hoàn toàn, là phi thường không tin. Hơn nữa ta đoan chắc, một khi nhóm sát thủ bị giao vào tay ngươi, thì việc Sát thủ cốc của ta tất sụp đổ là điều không còn nghi ngờ gì nữa”
Nhìn sắc mặt Hương Xá biến chuyển không ngừng, Hướng Thiên Nhai trong lòng cảm thấy thật thống khoái: Ha ha, trước giờ ta luôn bị ngươi xỏ mũi dắt đi, giờ thì ngươi cũng nên nếm thử một chút tư vị bị người khác đả kích là như thế nào. (tiểu Anh: Nhai aka, aka cũng học được cách xiên xỏ rồi đó nha, đúng là gần mực thì đen mà. Haizzzz!!!) Vừa mới nghĩ đến đây, chỉ thấy ngực Hương Xá phập phồng kịch liệt, sắc mặt biến hóa liên tục, rồi bỗng thấy tiểu Xá tươi cười như hoa chậm rãi đứng lên, ỏng ẹo đi tới. Mặc dù dáng đi có hơi khập khiễng nhưng Hướng Thiên Nhai vẫn phải thừa nhận, người này căn bản trời sinh đã là mang dáng vẻ quyến rũ, mị hoặc đến chết người rồi đi.
Thiên Nhai cảnh giác định đứng lên, lại bị Hương Xá lần nữa ấn ngồi xuống tựa vào ghế, nở nụ cười thập phần quyến rũ, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu vẻ tức giận: “Hướng lang nha, sao ngươi có thể nói ta như vậy chứ? Người ta cũng là người bằng xương bằng thịt a, tâm cũng có tình, nhưng ngươi lại không chút khách khí mà nói như vậy, người ta sẽ vì vậy mà bị tổn thương nha. Tim ta đang rơi lệ đây nè, chính là do ngươi làm thương tổn a, lại…”
Hướng Thiên Nhai vẫn cố gắng duy trì tư thế ưỡn ngực ngẩng đầu, bên trong lại cố chế ngự cảm giác dạ dày quặn lên từng cơn.
Trước mặt Hương Xá, Thiên Nhai hắn đã bộc lộ rất nhiều cảm xúc lẽ ra không nên biểu lộ, hiện tại, hẳn là muốn hòa hợp với nhau, cho nên hắn phải kiên trì, nhất định phải kiên trì mà trụ vững. Chính nhờ bộ dáng luôn kiên cường, vững tin mà chống đỡ, cuối cùng tại nơi khóe miệng chỉ hơi co rúm vài cái nhưng cả người hắn vẫn hiên ngang như trước.
“Cái này…sao lại bắt đầu xưng hô ghê tởm như vậy? Trước kia không phải ta đã bảo kêu ta ‘Hướng đại ca’ sao?” Thiên Nhai cố gắng hỏi, mặt không đổi sắc, đồng thời muốn đánh trống lảng hỏi sang chuyện khác!
Hương Xá với bộ dáng ‘nhu nhược vô y’ (Yếu đuối, bất lực) ngã vào lòng Thiên Nhai, vừa dùng ngón tay thon dài xinh xắn vẽ vẽ những vòng tròn giữa bộ ngực dày rộng của hắn, vừa kề sát tai Thiên Nhai phà một làn hơi: “Hướng lang đáng ghét, ngươi thật xấu tính a. Biết rõ người ta nhớ lại chuyện tối qua sẽ thẹn thùng, còn cố ý câu dẫn người ta hồi tưởng nha. Chúng ta đã có quan hệ mật thiết đến vậy, ta chính là người của ngươi, cho dù chết đi cũng là quỷ của ngươi, không gọi ngươi ‘Hướng lang’ thì gọi là gì? Kỳ thực, ta cũng thích gọi ngươi là ‘tướng công’, nhưng phải đợi đến khi chúng ta kết bái phu thê mới gọi được a…. A, Hướng lang, ngươi muốn đi đâu? Ngươi đừng ném ta a, ôi….Đồ Hướng Thiên Nhai chết tiệt, con bà nó, tối qua ngươi như con trâu đực động dục, cuồng mãnh đưa đẩy mới có thể đem ta lộng thương đến thế này. Giờ còn dám vứt bỏ ta, còn mình thì chạy mất dạng. Ngươi là cái đồ hỗn cầu hỗn đản, ngươi cái đồ Đại vương bát đãn….” cũng vì đang nói đến chỗ hưng phấn mà bị Hướng Thiên Nhai ném qua một bên, chỉ trong vài giây, mỹ nhân Hương xá kiều mỵ nhu nhược liền lộ ra dáng vẻ chua ngoa vốn có.
Đích thật Hướng Thiên Nhai đã bỏ trốn mất dạng, hắn sợ nếu ở lại thêm trong chốc lát, bản thân mình sẽ nhịn không được mà ói ra mất.
Cái tên Hương Xá này quả thực không phải là người mà, có ai giống hắn mà không biết xấu hổ đến vậy, còn nói ta muốn khơi lại cho hắn hồi tưởng chuyện tối qua, thật là vu hãm trắng trợn a!
Thiên a…. Hướng Thiên Nhai chạy đến hậu viện ngẩn đầu thán, bỗng nhiên cả cơ thể như cứng lại, sau đó từ từ xoay người nhìn lại gian phòng kia, miệng lẩm bẩm: “Không phải người, không phải là người…Chẳng lẽ Hương Xá thật sự là….”. Thiên Nhai nhíu mày, liên tưởng đến những chuyện bất khả tư nghị (không thể tin được) kể từ khi gặp được Hương Xá, rồi bất tri bất giác lộ ra một tia cười khổ, chậm rãi lắc đầu: “Lão thiên a, người đối đãi Hướng Thiên Nhai ta thật rộng rãi, cho dù cảm thấy ta là thật tốt đẹp cũng đừng có phối ta với cái tên yêu tinh chứ?” (tiểu Anh: trình tự sướng của Nhai ca cũng cao hén!)
Ở trong phòng, Hương Xá không mảy may biết rằng chân thân của mình đang bị Hướng Thiên Nhai nghi ngờ, vẫn còn đang phát tiết, đi qua đi lại rồi lại ngồi xuống ghế dựa suy nghĩ một hồi liền đứng dậy, nhỏ giọng tự nói với bản thân: “Không đúng nha. Ta rất tin vào khả năng quyến rũ của bản thân a, sao lại có thể thất bại được, lại còn bị người ta ném lên ghế thế kia, thật đúng là một sự sỉ nhục mà. Kỳ quái a, hay là ta bị kẻ nào đó nguyền rủa rồi ta?”
Tiểu Xá ngước đầu nhìn lên trời, lặng lẽ nhắc tới:「Ân, là cái con chuột kia sao? Sẽ không a, hắn xem vậy nhưng rất thiện lương, không có khả năng là hắn. Còn Ngưu ca ca, Ngưu ca rất chững chạc, lại chất phác, sẽ không bao giờ làm cái loại chuyện nhàm chán này. Còn tiểu Thố tử, tuy là hắn nhỏ mọn lại còn tự cho bản thân mình thông minh, không ít lần cùng ta đấu võ mồm, hắn dám làm chuyện này lắm a, ân, xem như hắn là đối tượng tình nghi lớn nhất, trước tiên để hắn qua môt bên cái đã. Kế tiếp là tiểu Long, hắn so với lão thử xem ra còn ngốc hơn lại hiền lành, không có khả năng. Kế nữa là Xà tinh, phi phi phi, ta chính là Xà tinh, như thế nào lại đi tự nguyền rủa mình chứ, bỏ qua. Còn a Mã, a Mã trước giờ đều là lấy việc ‘làm ít nói nhiều’ làm tôn chỉ, cũng cho qua. Còn tiểu Dương? Tiểu Dương thực sự đáng yêu, tuy luôn ồn áo lại hay phóng đại, nhưng kỳ thực lại rất yếu ớt, bỏ qua. Hầu tử, hắn rất linh hoạt, cũng là cái tên chuyên gây chuyện, những chuyện như vậy cũng dám làm lắm a, hắn chính là mối hiềm nghi thứ hai đi. Cái tên công Kê (gà trống) kia a, hắn rất có trách nhiệm lại thích làm chuyện bảo hộ này nọ, vốn như chuyện hắn bảo hộ cho đám gà mái, không giống hạng bỏ đá xuống giếng (hay giậu đổ bìm leo), bỏ qua luôn. Cẩu Cẩu, ha ha, Cẩu Cẩu càng không thể, cái tên này vừa trung thành lại vừa thành thật, quả thực so với Ngưu ca ca không khác lắm, không giống kẻ làm loại chuyện này. Còn Trư Trư kia, hắn chỉ cần có nơi ăn chốn ở là mọi chuyện đều đại cát, tuyệt đối sẽ không với ta phát sinh chuyện bất mãn đến phải nguyền rủa kia đâu!”
Tiểu Xá cẩn thận liệt kê xong tất cả yêu tinh bằng hữu, cuối cùng nhe răng cười lạnh: “Thố tử a Thố tử, Hầu tử a Hầu tử, chỉ có hai người các ngươi, suy cho cùng chỉ còn hai ngươi mà thôi. Chờ đấy, một khi ta điều tra ra, xem ta như thế nào thu thập các ngươi đi.” (Tiểu Anh: Thỏ a, Khỉ a, hai ngươi có bị nhảy mũi không hả?)
Còn đang nghiến răng, nghiến lợi suy tính, liền thấy Hướng Thiên Nhai từ ngoài tiến vào phòng, nhíu mày nói: “Hương Xá, thân thể ngươi có thể vẫn còn duy trì được nữa, chúng ta phải lập tức hồi Sát thủ cốc.”
Tiểu xà tinh lập túc nhảy dựng lên, nhưng rồi vết thương nơi hậu đình nhói lên, lại nặng nhọc ngồi xuống, ngay cả như vậy, trong mắt tiểu xà vẫn không ngừng lóe ra những tia hưng phấn: “Có chuyện gì vậy Hướng lang? Lại có nhóm sát thủ tấn công Sát thủ cốc sao? Sẽ có một trận hỗn chiến sao? Aha ha ha, tuyệt quá đi….”, còn chưa dứt tiếng cười, tiểu xà thấy mồ hôi mẹ mồi hôi con thi nhau rớt xuống Hướng Thiên Nhai, lúc này mới chợt phát hiện mình đã quá hưng phấn, lập tức thay bằng một bộ mặt đầy bi thương, hỏi: “Hướng lang a, Sát thủ cốc bị người ta chiếm lĩnh sao? Các huynh đệ trong cốc như thế nào? Đều không có tử trận cả đám chứ?”
Hướng Thiên Nhai gắng gượng xoay người lại, liếc mắt lạnh lùng nói: “Ngươinếu cảm thấy phấn khích như vậy, cứ việc reo mừng đi, không cần phải cố gượng ép bản thân nín nhịn như vậy đâu.”. Hướng cốc chủ lấy tay xoa xoa trán tự an ủi mình, thật không biết nên đối phó với Hương Xá như thế nào đây!
Nhìn bộ dáng người này thật không giống như nội gián của kẻ địch gài bên cạnh mình. Nhưng nếu hắn thực toàn tâm toàn ý, vậy sao lại trưng ra cái bộ dáng hưng phấn thế kia, chẳng lẽ cảm thấy có thể có khả năng giúp đỡ ta giải quyết gánh nặng hay sao? Không đúng a, hắn chính là càng giúp càng rối nha, ở khách *** bí mật của ta không phải hắn đã dọa đến bốn sát thủ ưu tú của ta sợ đến mất mật sao, ai biết về sau, hắn còn có thể dọa thêm bao nhiêu người nữa đây
Bất quá ngẫm lại, nếu Hương Xá quả có thể dọa ngốc đám sát thủ nhà ta, cũng có thể khiến kẻ địch của hắn một phen hoảng sợ. Giờ nghĩ lại, lúc kia ở trên núi, bỗng nhiên hai gã đệ nhất sát thủ kia bỗng hóa điên hóa dại không phải là do trúng gió độc đi. Không phải khi đó chính mình đang quay lưng về phía Hương Xá hay sao, ai biết được hắn đã âm thầm giở trò gì đâu. Thiên Nhai càng nghĩ càng cảm thấy có thể, địa vị Hương Xá trong lòng hắn được nâng lên thêm một chút. Nhờ có hắn đã tận tình âm thầm bảo vệ, hắn mới có thể khiến cho nhóm sát thủ bị hóa điên kia sớm về chầu tổ tiên. Nghĩ đến đây, khóe miệng Hướng cốc chủ không khỏi cong lên mỉm cười.
Hương Xá có chút lo sợ nhìn Hướng Thiên Nhai còn đang trầm tư phút chốc lại nở ra nụ cười. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, có phải do mình quá hưng phấn mà khiến hắn hiểu lầm hay không. Kỳ thật ta sở dĩ cao hứng như vậy chỉ là nếu Sát thủ cốc phát sinh nội loạn, ta có thể thi triển hết khả năng để trợ giúp Hướng lang bình loạn. Đến khi đó, cảm nhận của hắn về ta sẽ nâng lên một bước cao nữa nha.
Mặc dù có chút sợ hãi, tiểu xà tinh Hương Xá vẫn tiếp tục đong đưa cái eo bước về phía Hướng Thiên Nhai, vùi mặt vào ***g ngực của hắn, ôn nhu nói: “Hướng lang không cần sợ hãi, ‘xa đáo sơn tiền tất hữu lộ’ (xe tới trước núi ắt có đường). Dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, Hương Xá đều vĩnh viễn cùng Hướng lang đứng chung một chỗ, tương trợ lẫn nhau. Huống chi người ta cũng rất tin tưởng vào năng lực Hướng lang nha, khắp thiên hạ này tuyệt không ai có thể đả thương ngươi. Đương nhiên cũng không thể đem ngươi dẫn dắt các huynh đệ sát thủ chiến đấu a.”, vừa nói tiểu xà đánh liều đưa mũi cọ cọ cổ Hướng Thiên Nhai, như biểu lộ sự trung tín chân thành với hắn.
Hướng Thiên Nhai mỉm cười, tuy rằng những lời tiểu Xá vừa nói vẫn còn mang hơi hướm tinh quái. Nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng, khi nghe những lời Hương Xá thổ lộ mà trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp.
Từ trước đến nay, Thiên Nhai đều là độc lai độc vãng, độc thân tác chiến, chưa bao giờ nghĩ đến việc có một người cùng chung vai, nương tựa lại có cảm giác chân mỹ như vậy. Tốt đẹp đến độ hắn cảm thấy luyến tiếc, không nỡ buông người đang dựa vào lòng hắn, cái kẻ trước đó còn khiến hắn tức đến ói máu ra.
Hương Xá cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Hướng Thiên Nhai, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, bất chợt lại thập phần cảm động. Đối với một kẻ tự dưng xuất hiện bám theo hắn, luôn bị hắn gọi là yêu nghiệt, mà giờ đây lại được Hướng Thiên Nhai cố gắng bắt đầu tín nhiệm, còn nói không phải là hắn không có cảm tình với tiểu xà a.
Ngực tiểu Xá bỗng nhiên tràn ngập cảm giác đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: Sư cô a, ta nghĩ hiện tại cuối cùng thì ta cũng cảm nhận được tình ái đẹp như thế nào rồi, so với tình đầu ý hợp như thế này thì việc phi tiên chỉ như hạt cát, chẳng đáng kể nha. Nếu trong tương lai, có thể quen với cái loại tình cảm như thế này, thì theo lời người chẳng mấy chốc sẽ cảm nhận được cảm giác dục tiên dục tử a. Việc này đúng là chân mỹ hảo, aha, aha.
Cả hai còn đang lâng lâng ‘tự sướng’, hưởng thụ cảm giác kỳ lạ đang lan tỏa trong lòng. Chợt nghe bên ngoài cửa, một tiếng ho nhẹ, tiếng theo một giọng nữ vang lên: “Xem xem, còn không phát hiện đi, đây chính là ví dụ chân thực của ‘Nam nam tương ái’. Quan sát biểu hiện hiện tại của Cốc chủ cùng tiểu đệ đệ Hương Xá, ta dám khẳng định bọn họ hai người đều đã đạt cảnh giới ‘linh nhục hợp nhất’ (cả linh hồn và thể xác đều thuộc về nhau) rồi a. Ân, nếu sau này các ngươi không thích nữ nhân nữa, cũng có thể tìm cho mình một nam nhân để âu yếm đi. Tốt nhất phải luyện cho mị lực của bản thân nâng cao hơn nữa, tựa như đại hôi lang (sói xám) dụ dỗ tiểu cừu, dùng nó để khiến cho địch nhân bị các sát thủ ưu tú của Sát thủ cốc chúng ta hấp dẫn đến điên đảo, về sau nhất nhất trung thành với các ngươi nha……” (tiểu Anh: Có ai muốn theo Ninh tỷ học hỏi không đây?)
Gương mặt Hướng Thiên Nhai hắc tuyến nổi lên, hắn cảm thấy Nhân Ninh trước đây không có như vậy a, như thế nào chỉ trong vòng một ngày, tựa như thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Nếu không phải đã quá hiểu rõ nàng ta, Hướng Thiên Nhai thật sự hoài nghi nàng là do kẻ khác giả dạng. Tức là cũng nên nói rõ, bản tính của Nhân Ninh vốn là như thế, chẳng qua là do bản thân hắn trước khi luôn tạo ra áp lực chung quanh, nên nó mới bị áp chế lại. Giờ đây, Hương Xá chính là một tấm gương (tối) cho nàng, giúp nàng ta dẫn phát toàn bộ bản tính chân thực của mình lộ ra.
Mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ cùng tâm tình có chút lo âu, Hướng Thiên Nhai cùng nhóm sát thủ thuộc hạ của mình lên ngựa xuất phát.
Trong một ngày nay, bọn họ đã phải chịu đựng tiểu yêu Hương Xá, mà Nhân Ninh khi ở cùng liền có khuynh hướng bị ảnh hưởng bởi tiểu Xá. May mắn, may mắn thay là họ chỉ phải chịu đựng có một ngày!
Trừ bỏ hai kẻ kia, mọi người đều là nghĩ trong lòng như vậy, dĩ nhiên là Hướng Thiên Nhai cũng nghĩ như thế!
Vì để cho Hương Xá không tái dọa ngốc thêm vài sát thủ trong lúc này, Hướng Thiên Nhai chỉ mang thêm khoảng mười sáu sát thủ đứng đầu cùng Hương Xá, Nhân Ninh phi như bay về cốc. Kết quả là trước khi trời còn chưa lạc sơn (hoàng hôn), nguyên đội nhân mã đã đứng trước Sát thủ cốc
Danh sách chương