Quan Sơn cắn chót lưỡi phun ra một búng máu, nhanh chóng nâng tay trái lên, điểm phù chính giữa huyết tích trong không trung, rồi đem ngón giữa ấn chính mi gian, kể từ đó, huyết khí cùng phù chú trợ giúp, thần thức lập tức lại khuếch tán không ít, mà hắn cuối cùng cũng cảm giác được một tia hơi thở của Đường Cung.



Khi hắn lại cực lực truy tung mới phát hiện Đường Cung đứng trong bắc băng nguyên, hơn nữa trong bắc băng nguyên lúc này lại tràn ngập rất nhiều hơi thở hỗn độn, xem ra là tụ tập rất nhiều người.



Quan Sơn lập tức đứng lên, vì còn chưa thu lực cho nên hắn nhịn không được lung lay một chút. Vội vàng ổn định thân thể, trong mắt hắn tràn ngập sát khí, một tay chậm rãi vuốt ve vật mang bên hông, đó chính là phi kiếm Tử Hiên của hắn.



Hiện tại tuy Quan Sơn là Quốc sư, nhưng trước đó hắn cũng đã trải qua rất nhiều lần đại chiến, mỗi một trận mặc kệ chính mình có lâm vào tình thế ác liệt như thế nào, chỉ cần có trong tay Tử Hiên cuối cùng hắn đều có thể vãn hồi cục diện, chiến thắng kẻ địch. Bởi vậy tuy rằng Tử Hiên không thể thông linh như Bạch Thái nhưng đã sớm cùng hắn sinh tâm linh.




“Tử Hiên, thật lâu không có ra tay?”



Ngữ khí Quan Sơn thậm chí có thể nói là ôn nhu, mắt hắn nhìn phương xa, một tay còn vuốt đai lưng:



“Có phải cảm thấy tịch mịch hay không? Không quan hệ, chúng ta sắp tham gia một trận ác chiến. Ta có thể cảm giác được có rất nhiều người tu chân, ngươi sợ sao?”



Lời còn chưa dứt, Tử Hiên bên hông bỗng nhiên phát ra một trận vàng ngọc bàn thanh minh, hắn vội vàng vỗ vỗ, vừa cười nói:



“Ta biết ngươi không sợ, chúng ta xuất đạo tới nay, trải qua quá nhiều ác chiến, ngươi cùng ta sợ ai?”



Hắn ánh mắt bỗng nhiên chuyển băng lãnh:



“Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền cùng đi gặp đám người tu chân này đi. Không ai có thể thương tổn người bên cạnh ta mà không phải trả giá, huống chi, bọn chúng bắt đi chính là gà trống tinh ta yêu nhất. Tiểu Cung, ngươi chờ chút, ta lập tức sẽ cứu ngươi.”




Hắn vừa dứt lời, hai tay dùng một chút lực, chỉ nghe một tiếng réo rắt rồng ngâm, Tử Hiên kiếm liền phát ra một trận sáng lạn quang hoa. Tiếp theo Quan Sơn hét lớn một tiếng: “Đi.” Một người một kiếm nháy mắt hóa thành lưỡng đạo lưu tinh vụt đi không còn bóng dáng.



“Các ngươi…… Các ngươi không cần khinh người quá đáng, Quan Sơn…… Quan Sơn hắn sẽ đến cứu ta.”



Cùng lúc đó, ở đỉnh một tòa băng cách xa ngàn dặm, Đường Cung bị trói chặt không ngừng kêu gào. Đáng tiếc răng nanh nó bị đông lạnh run lên cầm cập, lời nói nguyên bản vốn không có nhiều khí thế càng không có khí thế. Nhưng ngay cả như vậy, lời nói của nó cũng khiến cho phần đông đám vây xem một trận xôn xao.



Tiếp theo một lão râu dài tóc bạc cười lạnh nói:



“Ngươi còn trông cậy Quan Sơn có thể tới cứu ngươi? Hắn thân là Quốc sư, lại là người tu chân, thế nhưng lại nuôi dưỡng loại yêu nghiệt như ngươi trong phủ, còn dung túng ngươi đánh chết đồ nhi của ta, hiện giờ ngươi bị ta bắt được trong tay, hắn không tỉnh ngộ, còn trông cậy hắn có thể tới cứu ngươi.”



“Ngươi nói bậy? Quan Sơn không phải loại người như ngươi nói.”



Đường Cung tức giận, nó nhận ra lão già thừa dịp đánh lén cuỗm mất một trăm văn tiễn văn tiền của nó. Tuy rằng không biết kẻ kia muốn gì, lại còn tên đồ nhi bị nó đánh chết là ai, nhưng nó cũng không muốn giải thích. Những người này nói Quan Sơn nói bậy, nói hắn thành kẻ tiểu nhân như vậy khiến nó không thể chịu đựng được. Bởi vì nó biết Quan Sơn là người rất tốt, mặc dù có lúc hắn đối mình không ôn nhu, thậm chí rống to, nhưng hắn là người biết rõ sai trái, sẽ không bởi vì mình là yêu tinh liền sinh ra khinh thường, hắn còn thực dung túng mình, rõ ràng không thích giun, vẫn đem hậu viện cho mình làm nơi dưỡng giun, lại càng không nói hắn vì muốn cứu mình mà đem toàn bộ đan dược luyện cho các bằng hữu của hắn để mình dùng, cũng không để ý tội danh tham ô đổ lên đầu.




Trong nháy mắt, tâm tưởng Đường Cung bay bổng, một loạt hồi ức Quan Sơn đối nó thật tốt hiện lên trong đầu. Nhưng lời nói kế tiếp của tên đạo sĩ lại hoàn toàn dập nát hy vọng của nó, chỉ nghe giọng nói lạnh như băng thanh tiếp tục cười khẩy nói:



“Ngươi quả nhiên là đồ yêu tinh ngu ngốc, Quan Sơn thân là người tu đạo, không diệt yêu nghiệt đã là thất trách, hắn lại còn vì ngươi giết chết đồ nhi của ta, hành vi phạm tội này nếu công bố ra ngoài, toàn bộ Tu Chân Giới sẽ không còn nơi cho hắn sống yên ổn, địa vị hộ quốc pháp sư cũng khó mà giữ được. Đến lúc đó, vô luận là người hoặc tu giả, cũng không thể cho hắn sống dễ dàng, hắn sẽ từ Quốc sư cao cao tại thượng biến thành chó nhà có tang. Ngươi nói, với tình cảnh như vậy, cho dù hắn thật sự muốn bảo vệ ngươi, hắn dám sao? Hắn dám bỏ đi hết thảy mạo hiểm đến giúp ngươi sao?”



Đường Cung giật mình, nó chưa từng có nghĩ tới hậu quả Quan Sơn thu dưỡng mình lại nghiêm trọng như vậy. Nó xem qua truyền kỳ tiểu thuyết, biết con người là thực ích kỷ, một khi động đến danh lợi của bản thân, thậm chí tánh mạng, bất luận cái gì đều có thể hi sinh. Quan Sơn đối mình tốt, hắn cũng nói yêu mình, nhưng tình yêu đứng trước danh lợi cùng tính mạng còn có thể bền vững được sao?

Truyền kỳ tiểu thuyết cho nó hiểu tình yêu là thứ yếu ớt nhất thế gian, thực dễ dàng sụp đổ. Huống chi, mình có tư cách gì yêu cầu Quan Sơn vì mình hi sinh nhiều như vậy. Nó thậm chí cũng chưa từng bỏ qua ý niệm phi tiên trong đầu, lúc xảy ra việc dây dưa nó liền biến thành đại công kê để phản kháng.



Nó như vậy, bằng cái gì mà yêu cầu Quan Sơn nên vì mình trả giá nhiều như vậy.



Nghĩ đến đây, Đường Cung nhịn không được chảy ra nước mắt, nó chưa bao giờ cảm thấy mình yêu Quan Sơn, chính là giờ khắc này, nó nghĩ đến nếu Quan Sơn thực sự có thể vì mình hi sinh tánh mạng, thanh danh, nó lại cảm thấy rất đau lòng, loại đau đớn bén nhọn này khiến nó hận không thể lấy đao đâm nát trái tim mình, có lẽ so ra sẽ ít đau đớn hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện