Mắt thấy Bách Vị chẳng những không tiến lên, mà còn lui lại mấy bước về phía sau, tựa hồ một khắc sau sẽ xoay người chạy trốn, sự kiên nhẫn của Giang Hãn cuối cùng đã hết, sải bước tiến lên một tay túm lấy tiểu dương đang hoảng sợ quay về.
Hắn cười tà nói:
“Ngươi lúc này chẳng lẽ lại không biết phải làm gì sao? Bây giờ còn cần gì giả bộ thanh cao ngây thơ nữa, là vì khơi gợi hứng thú của ta sao?
Được rồi, ta thừa nhận, ta đích xác bị ngươi quyến rũ rồi, ta đã quyết định, chọn ngươi là tiểu thiếp rồi, ngươi lúc này hài lòng rồi chứ? Bây giờ ngươi chính là nên thổi tiêu cho ta được rồi chứ?”
Hắn nói xong nhân tiện lôi kéo Bách Vị trở lại trước giường, sau đó một tay giải khai nội khố của mình, lộ ra phân thân đã hưng phấn ngẩng cao đầu, hắn chỉ vào cự vật của mình, nói với Bách Vị:
“Ta cho ngươi thổi cái tiêu này, bây giờ ngươi có thể hầu hạ ta rồi.”
“Hả…” Hoàn toàn bị hù dọa, Bách Vị phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, sau đó hoảng sợ mà nhảy dựng lên, giương mắt nhìn Giang Hãn, lắp bắp nói:
“Không, không phải rồi, ta… ta không chuẩn bị cái này, ta… ta cũng không phải đến làm thiếp cho ngươi, ngươi… Giang phủ các ngươi dán cáo thị tuyển gia nhân mà, ta… ta là đến xin làm gia nhân mà.”
Hắn đang hoảng sợ nên nói chuyện lung tung lộn xộn, khiến cho Giang Hãn không hiểu ra sao, chỉ bất quá nhìn thấy tiểu mỹ nhân trước mắt thần thái kinh hoảng, hạ thân của hắn càng lúc càng hưng phấn, cự vật rung động như muốn biểu thị khát vọng đối với tiểu mỹ nhân này.
Chính là Giang Hãn đột nhiên nhớ tới, mấy ngày trước đây bởi vì lão sư gia trong tộc đã xin cáo lão hồi hương, đích xác chính mình đã ra cáo thị tuyển một lão nho đức cao vọng trọng tới làm gia sư trong phủ, chỉ bất quá cái đó và tuyển gia nhân có quan hệ gì đâu, vừa lại cùng việc mình tuyển tiểu thiếp có quan hệ gì đây?
Tạm thời đè nén khát vọng trong lòng, Giang Hãn quyết định hỏi rõ ràng chân tướng sự việc trước đã.
“Ngươi nói ngươi là đến xin làm gia sư, ngươi biết là làm gì sao?”
Trong lòng có một phỏng đoán, nhưng Giang Hãn có chút khó tin, trừ phi này tiểu mỹ nhân này sống một mình trên núi, nếu không ngay cả anh nông dân đều biết gia sư nghĩa là tiên sinh dạy học trong những gia đình lớn mà.
“Chứ không phải là gia nhân sắp xếp dọn dẹp nhà cửa ở Tây phòng sao?”
Bách Vị nhìn Giang Hãn:
” Ta… ta không cần ở trong Đông ốc hay là Tây ốc, chỉ cần có thể đem cây cỏ trong hậu viện cho ta là được, không có tiền lương cũng được.”
Tu yêu hơn một ngàn năm, ham thích vật chất đã sớm vứt bỏ rồi, chỉ là không bỏ được loại thức ăn yêu quý nhất của mình là cỏ xanh, nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Giang Hãn kinh ngạc mà nhìn Bách Vị, như thế nào cũng không thể tin được mình lại đoán chính xác. Tâm lý có một chút rối loạn, hắn nhìn Bách Vị một hồi lâu, thở dài nói:
“Ta là muốn tìm một gia sư để dạy dỗ bọn con cháu trong phủ học tập, ngươi ngay cả gia sư là gì cũng không biết, nhiệm vụ này hiển nhiên không thể đảm nhiệm.Nhưng là ta đang chọn lựa một người làm thê thiếp của ta, ngươi lại hết lần này tới lần khác thu hút ánh mắt của ta, thế nào, nếu như ngươi nguyện ý, ngày mai ta sẽ tặng cho ngươi một sính lễ, chúng ta làm việc này mấy ngày (khiếp sao anh tham thế không biết, chưa gì đã đòi làm mấy ngày), đến lúc đó đừng nói cây cỏ một hậu viện, tất cả vườn trong phủ ngươi cũng có thể tùy tiện đi dạo.”
“Tiểu... tiểu thiếp?”
Bách Vị sợ đến thụt lùi vài bước, hắn biết tiểu thiếp là vợ bé của người có tiền, mặc dù Giang Hãn ra điều kiện rất mê người, nhưng là chính mình làm tiểu thiếp cho hắn, hắn có thể không bức mình cùng hắn hành phòng sao?
Vừa rồi hắn còn muốn mình hầu hạ cái đồ vật kia của hắn kia mà.
Bách Vị nghĩ đến việc phi tiên của mình, lại nhìn đến cự vật đầy gân xanh kia, sau đó kiên quyết mà lắc đầu, nhưng hắn không từ bỏ cây cỏ ngon lành của hắn được, vì vậy ra vẻ đáng thương mà nhìn Giang Hãn, ngập ngừng hỏi:
“Nọ vậy… vậy phủ của ngươi có cần gia nhân không? Ta… ta có thể đan rất nhiều rất nhiều ghế mây đẹp, đủ loại kiểu dáng…”
Giọng hắn dần dần thấp xuống, bởi vì chứng kiến Giang Hãn trong nháy mắt ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Ta không cần, ngươi đã không muốn làm tiểu thiếp của ta, vậy thì đi đi.”
Giang Hãn đứng lên, một lần nữa sửa sang lại quần áo. Trong lòng vẫn là có một tia không muốn, nhưng hắn luôn luôn khinh thường việc cưỡng cầu kẻ khác. Nhìn thấy Bách Vị một bên hướng cửa đi ra, một bên quay đầu lại nhìn, cặp mắt tựa hồ khẩn cầu chính mình lưu hắn tại trong phủ. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận không đành lòng.
Nhưng Giang Hãn rất rõ ràng, một khi lưu lại Bách Vị, ngày sau chính mình rất có khả năng tái đối với hắn sinh ra dục niệm, đến lúc đó hắn lại không muốn bắt buộc Bách Vị, chính mình phải chịu thống khổ.
Thật lâu sau khi tiếng bước chân biến mất, Giang Hãn thở dài, xoay người lại nhìn về phía cửa sổ, đã không thấy bóng người Bách Vị rồi.
Hắn tâm lý dâng lên vài phần phiền muộn, nhiều năm như vậy, Bách Vị là người đầu tiên làm cho hắn cảm thấy hứng thú, hắn phải thừa nhận Bách Vị thật sự rất ngây thơ đáng yêu, chỉ tiếc, hắn không muốn làm bồi mình. Điều này làm cho Giang Hãn lần đầu tiên dâng lên cảm giác bất đắc dĩ không biết làm sao.
Chỉ bất quá, Giang Hãn nằm mơ cũng thật không ngờ, hắn cùng Bách Vị lại gặp lại nhau nhanh như vậy, hơn nữa lại là gặp nhau ở Yến Sa Lâu.
———————
Chú thích:
(1) Tên các khúc nhạc, ta không hiểu chỗ này nên để Hán Việt luôn, nàng nào biết thì nói cho ta sửa nhé
*Ta muốn giải thích thêm một chút về phần mà Bách Vị nhầm lẫn: Bách Vị đọc cáo thị đã hiểu nhầm từ tây bữa tiệc (tuyển gia sư) thành biên bữa tiệc tử tại Tây phòng, nếu ta edit đúng theo thế thì ta cảm giác đoạn văn nó không được hay lắm vì biên bữa tiệc tử hình như là đan ghế mây thì phải nên ta đã chuyển sang từ gia nhân cho nó vừa ngắn gọn mà lại xuôi theo ý trong đoạn văn hơn,
đây chỉ là ý nghĩ chủ quan của ta thôi, nếu nàng nào hiểu rõ đoạn này trong qt thì làm ơn giải thích lại giúp ta để ta sửa.
Hắn cười tà nói:
“Ngươi lúc này chẳng lẽ lại không biết phải làm gì sao? Bây giờ còn cần gì giả bộ thanh cao ngây thơ nữa, là vì khơi gợi hứng thú của ta sao?
Được rồi, ta thừa nhận, ta đích xác bị ngươi quyến rũ rồi, ta đã quyết định, chọn ngươi là tiểu thiếp rồi, ngươi lúc này hài lòng rồi chứ? Bây giờ ngươi chính là nên thổi tiêu cho ta được rồi chứ?”
Hắn nói xong nhân tiện lôi kéo Bách Vị trở lại trước giường, sau đó một tay giải khai nội khố của mình, lộ ra phân thân đã hưng phấn ngẩng cao đầu, hắn chỉ vào cự vật của mình, nói với Bách Vị:
“Ta cho ngươi thổi cái tiêu này, bây giờ ngươi có thể hầu hạ ta rồi.”
“Hả…” Hoàn toàn bị hù dọa, Bách Vị phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, sau đó hoảng sợ mà nhảy dựng lên, giương mắt nhìn Giang Hãn, lắp bắp nói:
“Không, không phải rồi, ta… ta không chuẩn bị cái này, ta… ta cũng không phải đến làm thiếp cho ngươi, ngươi… Giang phủ các ngươi dán cáo thị tuyển gia nhân mà, ta… ta là đến xin làm gia nhân mà.”
Hắn đang hoảng sợ nên nói chuyện lung tung lộn xộn, khiến cho Giang Hãn không hiểu ra sao, chỉ bất quá nhìn thấy tiểu mỹ nhân trước mắt thần thái kinh hoảng, hạ thân của hắn càng lúc càng hưng phấn, cự vật rung động như muốn biểu thị khát vọng đối với tiểu mỹ nhân này.
Chính là Giang Hãn đột nhiên nhớ tới, mấy ngày trước đây bởi vì lão sư gia trong tộc đã xin cáo lão hồi hương, đích xác chính mình đã ra cáo thị tuyển một lão nho đức cao vọng trọng tới làm gia sư trong phủ, chỉ bất quá cái đó và tuyển gia nhân có quan hệ gì đâu, vừa lại cùng việc mình tuyển tiểu thiếp có quan hệ gì đây?
Tạm thời đè nén khát vọng trong lòng, Giang Hãn quyết định hỏi rõ ràng chân tướng sự việc trước đã.
“Ngươi nói ngươi là đến xin làm gia sư, ngươi biết là làm gì sao?”
Trong lòng có một phỏng đoán, nhưng Giang Hãn có chút khó tin, trừ phi này tiểu mỹ nhân này sống một mình trên núi, nếu không ngay cả anh nông dân đều biết gia sư nghĩa là tiên sinh dạy học trong những gia đình lớn mà.
“Chứ không phải là gia nhân sắp xếp dọn dẹp nhà cửa ở Tây phòng sao?”
Bách Vị nhìn Giang Hãn:
” Ta… ta không cần ở trong Đông ốc hay là Tây ốc, chỉ cần có thể đem cây cỏ trong hậu viện cho ta là được, không có tiền lương cũng được.”
Tu yêu hơn một ngàn năm, ham thích vật chất đã sớm vứt bỏ rồi, chỉ là không bỏ được loại thức ăn yêu quý nhất của mình là cỏ xanh, nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Giang Hãn kinh ngạc mà nhìn Bách Vị, như thế nào cũng không thể tin được mình lại đoán chính xác. Tâm lý có một chút rối loạn, hắn nhìn Bách Vị một hồi lâu, thở dài nói:
“Ta là muốn tìm một gia sư để dạy dỗ bọn con cháu trong phủ học tập, ngươi ngay cả gia sư là gì cũng không biết, nhiệm vụ này hiển nhiên không thể đảm nhiệm.Nhưng là ta đang chọn lựa một người làm thê thiếp của ta, ngươi lại hết lần này tới lần khác thu hút ánh mắt của ta, thế nào, nếu như ngươi nguyện ý, ngày mai ta sẽ tặng cho ngươi một sính lễ, chúng ta làm việc này mấy ngày (khiếp sao anh tham thế không biết, chưa gì đã đòi làm mấy ngày), đến lúc đó đừng nói cây cỏ một hậu viện, tất cả vườn trong phủ ngươi cũng có thể tùy tiện đi dạo.”
“Tiểu... tiểu thiếp?”
Bách Vị sợ đến thụt lùi vài bước, hắn biết tiểu thiếp là vợ bé của người có tiền, mặc dù Giang Hãn ra điều kiện rất mê người, nhưng là chính mình làm tiểu thiếp cho hắn, hắn có thể không bức mình cùng hắn hành phòng sao?
Vừa rồi hắn còn muốn mình hầu hạ cái đồ vật kia của hắn kia mà.
Bách Vị nghĩ đến việc phi tiên của mình, lại nhìn đến cự vật đầy gân xanh kia, sau đó kiên quyết mà lắc đầu, nhưng hắn không từ bỏ cây cỏ ngon lành của hắn được, vì vậy ra vẻ đáng thương mà nhìn Giang Hãn, ngập ngừng hỏi:
“Nọ vậy… vậy phủ của ngươi có cần gia nhân không? Ta… ta có thể đan rất nhiều rất nhiều ghế mây đẹp, đủ loại kiểu dáng…”
Giọng hắn dần dần thấp xuống, bởi vì chứng kiến Giang Hãn trong nháy mắt ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Ta không cần, ngươi đã không muốn làm tiểu thiếp của ta, vậy thì đi đi.”
Giang Hãn đứng lên, một lần nữa sửa sang lại quần áo. Trong lòng vẫn là có một tia không muốn, nhưng hắn luôn luôn khinh thường việc cưỡng cầu kẻ khác. Nhìn thấy Bách Vị một bên hướng cửa đi ra, một bên quay đầu lại nhìn, cặp mắt tựa hồ khẩn cầu chính mình lưu hắn tại trong phủ. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận không đành lòng.
Nhưng Giang Hãn rất rõ ràng, một khi lưu lại Bách Vị, ngày sau chính mình rất có khả năng tái đối với hắn sinh ra dục niệm, đến lúc đó hắn lại không muốn bắt buộc Bách Vị, chính mình phải chịu thống khổ.
Thật lâu sau khi tiếng bước chân biến mất, Giang Hãn thở dài, xoay người lại nhìn về phía cửa sổ, đã không thấy bóng người Bách Vị rồi.
Hắn tâm lý dâng lên vài phần phiền muộn, nhiều năm như vậy, Bách Vị là người đầu tiên làm cho hắn cảm thấy hứng thú, hắn phải thừa nhận Bách Vị thật sự rất ngây thơ đáng yêu, chỉ tiếc, hắn không muốn làm bồi mình. Điều này làm cho Giang Hãn lần đầu tiên dâng lên cảm giác bất đắc dĩ không biết làm sao.
Chỉ bất quá, Giang Hãn nằm mơ cũng thật không ngờ, hắn cùng Bách Vị lại gặp lại nhau nhanh như vậy, hơn nữa lại là gặp nhau ở Yến Sa Lâu.
———————
Chú thích:
(1) Tên các khúc nhạc, ta không hiểu chỗ này nên để Hán Việt luôn, nàng nào biết thì nói cho ta sửa nhé
*Ta muốn giải thích thêm một chút về phần mà Bách Vị nhầm lẫn: Bách Vị đọc cáo thị đã hiểu nhầm từ tây bữa tiệc (tuyển gia sư) thành biên bữa tiệc tử tại Tây phòng, nếu ta edit đúng theo thế thì ta cảm giác đoạn văn nó không được hay lắm vì biên bữa tiệc tử hình như là đan ghế mây thì phải nên ta đã chuyển sang từ gia nhân cho nó vừa ngắn gọn mà lại xuôi theo ý trong đoạn văn hơn,
đây chỉ là ý nghĩ chủ quan của ta thôi, nếu nàng nào hiểu rõ đoạn này trong qt thì làm ơn giải thích lại giúp ta để ta sửa.
Danh sách chương