Trong phòng bếp

Mẹ Lâm từ lu dưa muối lấy ra một ít dưa muối đã ngả sang màu vàng, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì bà lại bỏ bớt lại một nửa số dưa muối vào lu.

Một bữa của bà và con trai út ăn không hết nhiều dưa muối như thế này.

Có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Bỏ Dưa muối lên thớt rồi thái cắt nát, dùng muỗng dầu đảo nhẹ một lượt dưới đáy nồi, sau đó đổ dưa muối vào xào.

Khi dưa muối vừa chín tới thì Tiểu Lâm đã quay trở về.

“Con đói bụng rồi đúng không?”

Mẹ Lâm liền đem cái chén sứ chứa ba cái bánh bao màu đen được làm từ bột thô đưa đến trước mặt tiểu Lâm, lại thuận tay đổ dưa muối ra đĩa.

Tiểu Lâm cắn một miếng bánh bao đen, một lúc mới phát hiện mẹ Lâm không nhúc nhích.

“Mẹ không ăn sao?”

Cậu nhóc đã 7 tuổi, mơ hồ có thể hiểu được một số chuyện.

Tỷ như, nhà cậu rất rất nghèo; lại tỷ như, cậu không có cha.



Mẹ Lâm cười nói: “Mẹ không đói bụng, con ăn trước đi.....”

Nói không đói bụng là giả.

Làm việc cả một ngày, buổi sáng bà chỉ ăn một chút cháo loãng nên đã sớm tiêu hóa từ lâu rồi.

Tiểu Lâm bẻ một miếng bánh bao đen nhét vào tay của Lâm mẫu, miệng cười đến mi mắt cong cong, “Mẹ ăn cùng con nhé”.

Ngoài cửa, Triệu Uyển Thanh nhìn thấy hình ảnh tình cảm mẹ con trước mặt thì đột nhiên cô cảm thấy hốc mắt mình bắt đầu có chút nóng lên.

Nguyên chủ thật là.... không phải người mà.

“ Khụ khụ, con.......Ăn no rồi”

Triệu Uyển Thanh giấu đi gương mặt thương xót, mặt không cảm xúc đi tới bệ bếp mà mặt chén lên, bên trong còn dư lại hai cái bánh ngô.

Mẹ Lâm khẩn trương hỏi: “Vợ Thiệu Hoa à, con ăn no rồi à? Có phải thân thể con không thoải mái, nhưng con cũng không thể bỏ đói bản thân mình được.....”

Tiểu Lâm hướng mắt nhìn chằm chằm vào bánh bột ngô, trong miệng nuốt xuống miếng bánh bao đen đang ăn.

“Ăn no chính là ăn no”, Triệu Uyển Thanh trầm khuôn mặt nói.

Cô trực tiếp duỗi tay cầm lấy một cái bánh bột ngô nhét vào miệng Tiểu Lâm, “Em ăn đi”.



Lại cầm lấy một cái bánh bột ngô nhét vào trong tay mẹ Lâm, “Mẹ cũng ăn đi”.

Dưới ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chăm chú của mẹ Lâm thì cô cũng không giải thích cái gì, lạnh mặt đi nhanh về phòng mình.

Đóng cửa lại, Triệu Uyển Thanh nặng nề dựa vào ván cửa rồi mới nhẹ nhàng thở phào ra một hơi.

Vừa rồi cô diễn vẫn giống với tính cách của nguyên chủ đúng không nhỉ? Nguyên chủ chính là như vậy, cô cần phải diễn tốt.

Nguyên gốc là một người ham ăn biếng làm, luôn có ý xấu muốn hại người, giờ đột nhiên lại biến thành thánh mẫu phật quang phát sáng?

Thay đổi quá nhanh, dễ dàng làm người khác cảm thấy hoài nghi.

Vẫn là cần phải chậm rãi, từ từ mà thay đổi dần dần....

Ban nãy chỉ ăn một cái bánh bột ngô, thật ra Triệu Uyển Thanh vẫn còn đói.

Cô lấy từ trong không ra một bánh bao chay và một bánh bao thịt, nằm ở trên giường đất mà uể oải ỉu xìu gặm bánh.

Gặm gặm, cô không nhịn được lại sờ sờ cái bụng nhỏ.

Cô thật sự mang thai sao.......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện