Đồ đạc trong không gian của cô cũng không ít, nhưng tạm thời không thể lấy ra.
Cả buổi chiều hôm nay cô đều không ra khỏi cửa, làm sao giải thích nguồn gốc của những thứ kia? Chờ qua đêm nay, ngày mai cô sẽ ra ngoài!
Triệu Uyển Thanh tìm một vòng, không ngoài dự đoán, ngay cả bóng dáng một miếng thịt cũng không tìm thấy.
Thời đại này muốn ăn một chút thịt cũng thật không dễ dàng.
Nhà nghèo như thế này thì muốn ăn thịt lại càng khó hơn.
Cô quay người đi vào vườn rau hái một ít rau tươi, lại lấy ra một ít bột ngô từ trong vại.
Bột ngô được hòa với nước, nhào nắn rồi vo thành những viên nhỏ.
Sau khi rửa sạch và cắt nhỏ cải trắng, Triệu Uyển Thanh lấy dầu và gia vị trong không gian ra.
Một món cải trắng chua ngon miệng cứ như vậy ra lò.
Nghĩ đến trạng thái suy dinh dưỡng của tiểu Lâm thì Triệu Uyển Thanh còn cố ý bỏ thêm mỡ heo vào trong cải trắng.
Thịt thì vừa nhìn đã bị phát hiện nên không thể ăn, nhưng dầu thì vẫn có thể dùng được.
Tối hôm đó, khi mẹ Lâm vác cuốc đi đến cửa nhà, liền ngửi thấy mùi thức ăn.
Bà nuốt nuốt nước miếng, kinh ngạc nhìn tiểu Lâm ngồi ngây người ở cửa, "Con nấu cơm à?”
Sau đó liền thấy Triệu Uyển Thanh cầm muỗng đi ra, hô: "Ăn cơm thôi!
Mẹ Lâm: "......
Con dâu của bà thế nhưng xuống bếp nấu cơm......
Tâm trạng của mẹ Lâm lập tức trở lên phức tạp mà dắt tay tiểu Lâm vào trong phòng, trong lúc hai người rửa tay, Triệu Uyển Thanh đã đem đồ ăn và bánh đặt lên bàn.
Mẹ Lâm quay đầu nhìn một đãi màu vàng đầy ắp, nhất thời cảm thấy huyết áp tăng cao.
“Vợ Thiệu Hoa, sao con lại làm hết bánh ngô? Chúng ta ăn bánh bao đen...”
Triệu Uyển Thanh lập tức ngắt lời: "Bánh bao đen sao mà no bụng được chứ? Trong nhà chỉ có một mình mẹ đi làm, nếu không ăn ngon một chút sao được?
Mẹ Lâm há miệng còn muốn nói tiếp.
Triệu Uyển Thanh lại nói: "Em trai đang tuổi lớn, cũng cần phải ăn ngon một chút.”
Lúc cô nói lời này, giọng nói tuy không tính là ôn hòa, nhưng mẹ Lâm nghe vào tai lại cảm thấy rất ấm lòng.
Bà đành phải kéo con trai nhỏ ngồi xuống, cầm lấy bánh bột ngô bắt đầu ăn.
Hai người hiển nhiên rất ít ăn bánh bao bột ngô, lúc này cắn một miếng bánh vào trong miệng liền cảm thấy đặc biệt ngon!
So với bánh bao đen vừa cứng vừa thô thì ăn ngon hơn nhiều!
“Ăn rau đi.”
Thấy bọn họ chỉ lo ăn bánh thì Triệu Uyển Thanh liền gắp cho bọn họ mấy đũa cải trắng.
Tiểu Lâm len lén nhìn cô một cái, thấy sắc mặt chị dâu vẫn giống như ngày thường, liền dùng đũa gắp cải trắng lên ăn.
Cải trắng ngâm dấm vừa vào miệng, mang theo một chút cảm giác béo ngậy......
Mắt tiểu Lâm sáng lên, "Ngon quá!”
Mẹ Lâm thấy con trai khen, cũng ăn thử một miếng.
“Vợ Thiệu Hoa, con...... nấu cơm giỏi thật, cải trắng cũng xào ngon như vậy......”
“Vừa thơm vừa béo, cảm giác như ăn thịt vậy!”
Mẹ Lâm kinh ngạc khen cô.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc trước người trong thôn luôn nói con dâu bà lười biếng có tiếng ở thôn Hoàng Thổ bên cạnh, không biết nấu cơm cũng không biết làm việc.
Trong lòng bà cũng cảm thấy như vậy.
Cả buổi chiều hôm nay cô đều không ra khỏi cửa, làm sao giải thích nguồn gốc của những thứ kia? Chờ qua đêm nay, ngày mai cô sẽ ra ngoài!
Triệu Uyển Thanh tìm một vòng, không ngoài dự đoán, ngay cả bóng dáng một miếng thịt cũng không tìm thấy.
Thời đại này muốn ăn một chút thịt cũng thật không dễ dàng.
Nhà nghèo như thế này thì muốn ăn thịt lại càng khó hơn.
Cô quay người đi vào vườn rau hái một ít rau tươi, lại lấy ra một ít bột ngô từ trong vại.
Bột ngô được hòa với nước, nhào nắn rồi vo thành những viên nhỏ.
Sau khi rửa sạch và cắt nhỏ cải trắng, Triệu Uyển Thanh lấy dầu và gia vị trong không gian ra.
Một món cải trắng chua ngon miệng cứ như vậy ra lò.
Nghĩ đến trạng thái suy dinh dưỡng của tiểu Lâm thì Triệu Uyển Thanh còn cố ý bỏ thêm mỡ heo vào trong cải trắng.
Thịt thì vừa nhìn đã bị phát hiện nên không thể ăn, nhưng dầu thì vẫn có thể dùng được.
Tối hôm đó, khi mẹ Lâm vác cuốc đi đến cửa nhà, liền ngửi thấy mùi thức ăn.
Bà nuốt nuốt nước miếng, kinh ngạc nhìn tiểu Lâm ngồi ngây người ở cửa, "Con nấu cơm à?”
Sau đó liền thấy Triệu Uyển Thanh cầm muỗng đi ra, hô: "Ăn cơm thôi!
Mẹ Lâm: "......
Con dâu của bà thế nhưng xuống bếp nấu cơm......
Tâm trạng của mẹ Lâm lập tức trở lên phức tạp mà dắt tay tiểu Lâm vào trong phòng, trong lúc hai người rửa tay, Triệu Uyển Thanh đã đem đồ ăn và bánh đặt lên bàn.
Mẹ Lâm quay đầu nhìn một đãi màu vàng đầy ắp, nhất thời cảm thấy huyết áp tăng cao.
“Vợ Thiệu Hoa, sao con lại làm hết bánh ngô? Chúng ta ăn bánh bao đen...”
Triệu Uyển Thanh lập tức ngắt lời: "Bánh bao đen sao mà no bụng được chứ? Trong nhà chỉ có một mình mẹ đi làm, nếu không ăn ngon một chút sao được?
Mẹ Lâm há miệng còn muốn nói tiếp.
Triệu Uyển Thanh lại nói: "Em trai đang tuổi lớn, cũng cần phải ăn ngon một chút.”
Lúc cô nói lời này, giọng nói tuy không tính là ôn hòa, nhưng mẹ Lâm nghe vào tai lại cảm thấy rất ấm lòng.
Bà đành phải kéo con trai nhỏ ngồi xuống, cầm lấy bánh bột ngô bắt đầu ăn.
Hai người hiển nhiên rất ít ăn bánh bao bột ngô, lúc này cắn một miếng bánh vào trong miệng liền cảm thấy đặc biệt ngon!
So với bánh bao đen vừa cứng vừa thô thì ăn ngon hơn nhiều!
“Ăn rau đi.”
Thấy bọn họ chỉ lo ăn bánh thì Triệu Uyển Thanh liền gắp cho bọn họ mấy đũa cải trắng.
Tiểu Lâm len lén nhìn cô một cái, thấy sắc mặt chị dâu vẫn giống như ngày thường, liền dùng đũa gắp cải trắng lên ăn.
Cải trắng ngâm dấm vừa vào miệng, mang theo một chút cảm giác béo ngậy......
Mắt tiểu Lâm sáng lên, "Ngon quá!”
Mẹ Lâm thấy con trai khen, cũng ăn thử một miếng.
“Vợ Thiệu Hoa, con...... nấu cơm giỏi thật, cải trắng cũng xào ngon như vậy......”
“Vừa thơm vừa béo, cảm giác như ăn thịt vậy!”
Mẹ Lâm kinh ngạc khen cô.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc trước người trong thôn luôn nói con dâu bà lười biếng có tiếng ở thôn Hoàng Thổ bên cạnh, không biết nấu cơm cũng không biết làm việc.
Trong lòng bà cũng cảm thấy như vậy.
Danh sách chương