Ông cụ Lâm lấy lý do nhà thằng ba không có tiền, trụ cột gia đình cũng đã mất nên tự mình bỏ tiền túi ra trả học phí cho Lâm Thiệu Hoa.
Chuyện này khiến bác dâu hai nhà họ Lâm ghen tị thật lâu.
Nhà bà ta cũng cũng không có tiền! Con trai bà ta cũng không được đi học! Sao cha chồng không đưa số tiền đó cho con trai bà ta đi học chứ! Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng, lăn qua lộn lại nghĩ đến nửa đêm, bác dâu hai nhà họ Lâm một tay đem bác hai Lâm đẩy ra, "Ông nó à, tại sao cha chúng ta lại không trả tiền cho Thiệu Bách đọc sách chứ? Cả hai đều là cháu trai, sao cha lại phân biệt đối xử như vậy chứ!”
Bác hai Lâm thản nhiên nói: "Hừ, bà thấy Thiệu Bách trông có giống như người có thể đọc sách không?”
Mấy thằng nhóc đời sau đều được đưa đi học tiểu học từ khi còn bé, nhưng ngoại trừ Thiệu Hoa nhà thằng ba có thiên phú thì những người còn lại đều rất bình thường.
Con trai ông là Lâm Thiệu Bách thì càng không cần phải nói, thằng nhóc đó trăm phần trăm là di truyền tật xấu không thích đọc sách của ông! Đi học chỉ biết làm loạn đánh nhau!
Nhưng Thiệu Hoa nhà người ta thì không giống, môn nào cũng đạt điểm tối đa, thầy giáo nào thấy cũng phải khen!
Bác hai Lâm nhìn nóc nhà đen sì mà nhớ lại chuyện cũ, cũng nặng nề thở dài.
Thiệu Hoa thật không hổ là do lão tam sinh ra. Cũng thông minh như lão tam khi còn bé, đáng tiếc lão tam đi sớm như vậy......
Chuyện nhà bác hai Lâm thì Triệu Uyển Thanh hoàn toàn không biết.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cô mang theo một cái xẻng cùng hệ thống ra ngoài bắt đầu quét.
"Mi thật sự có thể quét được sao?"
Triệu Uyển Thanh đang đi trong ruộng, thầm nói chuyện với hệ thống trong đầu.
[Có thể, kí chủ tiếp tục đi]
Triệu Uyển Thanh lại đi về phía trước, đi thẳng đến một mảnh đất hoang, rất nhiều người đang vung cuốc làm việc.
[Dừng]
Triệu Uyển Thanh nghe lời liền ngừng lại, dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, cô đi đến một nơi cỏ mọc thưa bắt đầu đào đất.
Cách đó không xa, nông dân đang làm việc đã sớm nhìn thấy Triệu Uyển Thanh bên này.
“Có phải là con dâu nhà bà không? "Có người hỏi mẹ Lâm.
Ngày hôm qua bác dâu hai Lâm bị chồng giáo huấn hai trận, trong lòng đang bất bình, cũng không ngẩng đầu lên liền nói: "Làm sao có thể? Con dâu của nhà lão tam lười đến mức đó, sao có thể đi làm ruộng?"
Mẹ Lâm đến gần vài bước nhìn, "Thật sự là Uyển Thanh nhà em...”
Mẹ Lâm cũng nhìn thấy, vẻ mặt hoang mang vô cùng.
Bác dâu hai nhà họ Lâm cũng nhìn, thấy đúng thật là Triệu Uyển Thanh, nhất thời hận không thể vả thật mạnh cái miệng này của mình.
Triệu Uyển Thanh đào một hồi lâu, hệ thống mới kêu dừng.
Cô khom lưng nhặt lên một nắm đất thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, cau mày nói: "Chỉ thế thôi sao?”
[Vâng]
Triệu Uyển Thanh vừa mới gói đất lại, chuẩn bị trở về rồi đưa cho hệ thống thì mẹ Lâm đã từ bãi đất hoang bên cạnh vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng: "Con dâu, sao con lại ở đây? Con ở nhà nghỉ ngơi đi, việc đồng áng cứ để mẹ làm..."
Tuy rằng trong thôn rất nhiều người mang thai đều xuống đồng làm việc, nhưng con dâu bà từ nhỏ chưa từng làm việc gì. Bà thật sự sợ con dâu nhất thời chịu không nổi sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé......
Chuyện này khiến bác dâu hai nhà họ Lâm ghen tị thật lâu.
Nhà bà ta cũng cũng không có tiền! Con trai bà ta cũng không được đi học! Sao cha chồng không đưa số tiền đó cho con trai bà ta đi học chứ! Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng, lăn qua lộn lại nghĩ đến nửa đêm, bác dâu hai nhà họ Lâm một tay đem bác hai Lâm đẩy ra, "Ông nó à, tại sao cha chúng ta lại không trả tiền cho Thiệu Bách đọc sách chứ? Cả hai đều là cháu trai, sao cha lại phân biệt đối xử như vậy chứ!”
Bác hai Lâm thản nhiên nói: "Hừ, bà thấy Thiệu Bách trông có giống như người có thể đọc sách không?”
Mấy thằng nhóc đời sau đều được đưa đi học tiểu học từ khi còn bé, nhưng ngoại trừ Thiệu Hoa nhà thằng ba có thiên phú thì những người còn lại đều rất bình thường.
Con trai ông là Lâm Thiệu Bách thì càng không cần phải nói, thằng nhóc đó trăm phần trăm là di truyền tật xấu không thích đọc sách của ông! Đi học chỉ biết làm loạn đánh nhau!
Nhưng Thiệu Hoa nhà người ta thì không giống, môn nào cũng đạt điểm tối đa, thầy giáo nào thấy cũng phải khen!
Bác hai Lâm nhìn nóc nhà đen sì mà nhớ lại chuyện cũ, cũng nặng nề thở dài.
Thiệu Hoa thật không hổ là do lão tam sinh ra. Cũng thông minh như lão tam khi còn bé, đáng tiếc lão tam đi sớm như vậy......
Chuyện nhà bác hai Lâm thì Triệu Uyển Thanh hoàn toàn không biết.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cô mang theo một cái xẻng cùng hệ thống ra ngoài bắt đầu quét.
"Mi thật sự có thể quét được sao?"
Triệu Uyển Thanh đang đi trong ruộng, thầm nói chuyện với hệ thống trong đầu.
[Có thể, kí chủ tiếp tục đi]
Triệu Uyển Thanh lại đi về phía trước, đi thẳng đến một mảnh đất hoang, rất nhiều người đang vung cuốc làm việc.
[Dừng]
Triệu Uyển Thanh nghe lời liền ngừng lại, dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, cô đi đến một nơi cỏ mọc thưa bắt đầu đào đất.
Cách đó không xa, nông dân đang làm việc đã sớm nhìn thấy Triệu Uyển Thanh bên này.
“Có phải là con dâu nhà bà không? "Có người hỏi mẹ Lâm.
Ngày hôm qua bác dâu hai Lâm bị chồng giáo huấn hai trận, trong lòng đang bất bình, cũng không ngẩng đầu lên liền nói: "Làm sao có thể? Con dâu của nhà lão tam lười đến mức đó, sao có thể đi làm ruộng?"
Mẹ Lâm đến gần vài bước nhìn, "Thật sự là Uyển Thanh nhà em...”
Mẹ Lâm cũng nhìn thấy, vẻ mặt hoang mang vô cùng.
Bác dâu hai nhà họ Lâm cũng nhìn, thấy đúng thật là Triệu Uyển Thanh, nhất thời hận không thể vả thật mạnh cái miệng này của mình.
Triệu Uyển Thanh đào một hồi lâu, hệ thống mới kêu dừng.
Cô khom lưng nhặt lên một nắm đất thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, cau mày nói: "Chỉ thế thôi sao?”
[Vâng]
Triệu Uyển Thanh vừa mới gói đất lại, chuẩn bị trở về rồi đưa cho hệ thống thì mẹ Lâm đã từ bãi đất hoang bên cạnh vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng: "Con dâu, sao con lại ở đây? Con ở nhà nghỉ ngơi đi, việc đồng áng cứ để mẹ làm..."
Tuy rằng trong thôn rất nhiều người mang thai đều xuống đồng làm việc, nhưng con dâu bà từ nhỏ chưa từng làm việc gì. Bà thật sự sợ con dâu nhất thời chịu không nổi sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé......
Danh sách chương