Vừa nghĩ tới nhà cháu họ, Triệu Kim Điền liền lôi kéo tiểu Triệu đem chuyện hôm nay ở thôn Thủy Truân nói cho cậu, bảo cậu trở về nói lại cho cháu họ.“Bảo cha cháu không cần lo lắng cho chị cháu nữa, chị cháu ở nhà chồng đã trở nên hiểu chuyện hơn nhiều rồi!”
Tiểu Triệu gật đầu, nhanh chân chạy về nhà.
Vào cửa thấy mẹ Triệu liền hô to: "Mẹ, ông trẻ nói chị con xuống đồng làm việc!”
Cha Triệu và mẹ Triệu mang theo con trai lớn cùng con trai thứ hai mới từ dưới ruộng trở về, nghe vậy nhíu mày nói: "Chị nào của con? "Chị hai của con, ông trẻ nói chị hai của con mang thai còn xuống đồng làm việc, tuy rằng chỉ làm trong chốc lát nhưng so với trước kia đã hiểu chuyện hơn nhiều..." Tiểu Triệu ngoan ngoãn thuật lại lời của Triệu Kim Điền.
Cha Triệu và mẹ Triệu vừa nghe là con gái thứ hai, lập tức ngồi không yên.
Mẹ Triệu ở trong nhà lo lắng mà đi tới đi lui, trong miệng hậm hực nói: “Tôi nói nhà họ Lâm không phải con người mà! Thanh Nhi nhà chúng ta đang mang thai, vậy mà còn bị bắt xuống đồng làm ruộng! Đáng thương, Thanh Nhi của tôi ở nhà chẳng cần phải gánh một gánh nước……”
Triệu Đại ngồi xổm trên mặt đất vò đầu, cũng cảm thấy rằng chị hai của mình bị nhà chồng ức hiếp.
Triệu Nhị ngồi khoanh chân uống nước, tròng mắt tròn tròn di chuyển, tựa hồ suy nghĩ đăm chiêu cái gì đó rất quỷ dị.
Ba Triệu ôm tiểu Triệu, sắc mặt âm trầm, sau một lúc lâu, ông mới nói với mẹ Triệu: “Bà mang theo Vĩnh Cường, Vĩnh An đi một chuyến đến thôn Thủy Truân, cẩn thận xem con gái nhà ta đang sống như thế nào rồi.”
Vĩnh Cường chính là Triệu Đại, Vĩnh An là Triệu Nhị.
Mẹ Triệu mang tâm trạng vô cùng lo lắng đi nấu cơm, cả nhà nhanh chóng ăn xong một hồi thì mẹ Triệu liền mang theo Triệu Đại và Triệu Nhị đi đến thôn Thủy Truân.
Lúc gần đi còn cố ý mang theo một túi bột bắp.
Lại nói tới thôn Thủy Truân.
Triệu Uyển Thanh đang dùng bột bắp cùng bột mì trắng trộn cùng nhau rồi dùng tay cán bột thật đều, lại đem thịt ba chỉ băm nát rồi đem đi xào. Trước là bày ra một bát mì sợi lớn, sau đó mới đổ một muỗng thịt vụn lên, lại rắc thêm một chút rau cần tây cắt nhỏ, cà rốt thái nhỏ cùng rau xanh đã được chần qua.
Một bát mì tương tự mì trộn tương đã ra lò!
“Đưa đi đến phòng cho ông bà nội đi”.
Tiểu Lâm gật đầu, miệng ngậm đầy nước miếng cẩn thận mang sang phòng cho ông bà nội.
Hai ngày trước Triệu Uyển Thanh nấu ăn xong lại quên mang một ít cho người lớn tuổi trong nhà, hôm nay vừa lúc có cơ hội bù đắp lại.
Trong ấn tượng của cô, ba Lâm cùng mẹ Lâm rất có hiếu với cha mẹ mình, nên cô hiếu kính với người già trong nhà cũng là một điều nên làm.
Tiểu Lâm mới ra khỏi phòng liền đụng phải người của Lâm gia đi làm về.
Bác dâu hai Lâm gọi lại cậu, “Thiệu Tư đi đâu thế?”
“Bác dâu hai, chị dâu cháu làm mì trộn tương, kêu cháu đem đến cho ông bà nếm thử.”
Tiểu Triệu gật đầu, nhanh chân chạy về nhà.
Vào cửa thấy mẹ Triệu liền hô to: "Mẹ, ông trẻ nói chị con xuống đồng làm việc!”
Cha Triệu và mẹ Triệu mang theo con trai lớn cùng con trai thứ hai mới từ dưới ruộng trở về, nghe vậy nhíu mày nói: "Chị nào của con? "Chị hai của con, ông trẻ nói chị hai của con mang thai còn xuống đồng làm việc, tuy rằng chỉ làm trong chốc lát nhưng so với trước kia đã hiểu chuyện hơn nhiều..." Tiểu Triệu ngoan ngoãn thuật lại lời của Triệu Kim Điền.
Cha Triệu và mẹ Triệu vừa nghe là con gái thứ hai, lập tức ngồi không yên.
Mẹ Triệu ở trong nhà lo lắng mà đi tới đi lui, trong miệng hậm hực nói: “Tôi nói nhà họ Lâm không phải con người mà! Thanh Nhi nhà chúng ta đang mang thai, vậy mà còn bị bắt xuống đồng làm ruộng! Đáng thương, Thanh Nhi của tôi ở nhà chẳng cần phải gánh một gánh nước……”
Triệu Đại ngồi xổm trên mặt đất vò đầu, cũng cảm thấy rằng chị hai của mình bị nhà chồng ức hiếp.
Triệu Nhị ngồi khoanh chân uống nước, tròng mắt tròn tròn di chuyển, tựa hồ suy nghĩ đăm chiêu cái gì đó rất quỷ dị.
Ba Triệu ôm tiểu Triệu, sắc mặt âm trầm, sau một lúc lâu, ông mới nói với mẹ Triệu: “Bà mang theo Vĩnh Cường, Vĩnh An đi một chuyến đến thôn Thủy Truân, cẩn thận xem con gái nhà ta đang sống như thế nào rồi.”
Vĩnh Cường chính là Triệu Đại, Vĩnh An là Triệu Nhị.
Mẹ Triệu mang tâm trạng vô cùng lo lắng đi nấu cơm, cả nhà nhanh chóng ăn xong một hồi thì mẹ Triệu liền mang theo Triệu Đại và Triệu Nhị đi đến thôn Thủy Truân.
Lúc gần đi còn cố ý mang theo một túi bột bắp.
Lại nói tới thôn Thủy Truân.
Triệu Uyển Thanh đang dùng bột bắp cùng bột mì trắng trộn cùng nhau rồi dùng tay cán bột thật đều, lại đem thịt ba chỉ băm nát rồi đem đi xào. Trước là bày ra một bát mì sợi lớn, sau đó mới đổ một muỗng thịt vụn lên, lại rắc thêm một chút rau cần tây cắt nhỏ, cà rốt thái nhỏ cùng rau xanh đã được chần qua.
Một bát mì tương tự mì trộn tương đã ra lò!
“Đưa đi đến phòng cho ông bà nội đi”.
Tiểu Lâm gật đầu, miệng ngậm đầy nước miếng cẩn thận mang sang phòng cho ông bà nội.
Hai ngày trước Triệu Uyển Thanh nấu ăn xong lại quên mang một ít cho người lớn tuổi trong nhà, hôm nay vừa lúc có cơ hội bù đắp lại.
Trong ấn tượng của cô, ba Lâm cùng mẹ Lâm rất có hiếu với cha mẹ mình, nên cô hiếu kính với người già trong nhà cũng là một điều nên làm.
Tiểu Lâm mới ra khỏi phòng liền đụng phải người của Lâm gia đi làm về.
Bác dâu hai Lâm gọi lại cậu, “Thiệu Tư đi đâu thế?”
“Bác dâu hai, chị dâu cháu làm mì trộn tương, kêu cháu đem đến cho ông bà nếm thử.”
Danh sách chương