Triệu Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn Triệu Nhị, mi thanh mục tú, ánh mắt linh hoạt.
Người em trai này rất thông minh. Khi còn ở nhà, chủ nhân thân xác này cùng với cậu ta thường hay lười nhác, không làm việc...
Mặc dù năm đứa con trong gia đình nhà họ Triệu có người chăm chỉ có người lười biếng, nhưng tình cảm anh em giữa họ rất khắng khít.
Trước kia, chị cả Triệu Uyển Nguyệt ở nhà luôn bảo vệ các em trai và em gái mà giành làm mọi việc, cô ấy cũng luôn là người đầu tiên đứng ra sẵn sàng xử lý bất kì đứa nào dám bắt nạt các em.
Nhớ về chị gái, Triệu Uyển Thanh lại không khỏi thở dài.
"Chị cả với anh rể không đi bệnh viện khám hả mẹ?" Cô nắm tay mẹ Triệu hỏi nhỏ.
Sắc mặt của mẹ Triệu trông vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn cô: “Khám cái gì? Con muốn để chị con ly hôn hả?”
Triệu Uyển Thanh ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến thời đại này, quan niệm về vấn đề vô sinh khác biệt so với thời đại cô sống trước đây.
Trong thời đại này, đối với hầu hết người dân nông thôn, nếu vợ chồng không sinh được con thì người ta sẽ đổ lỗi cho phụ nữ, không ai nghĩ rằng người đàn ông có vấn đề gì...
"Hay là cứ đi bệnh viện kiểm tra xem, con nghe nói... cũng có người đàn ông không thể sinh con..." Cô nắm tay mẹ Triệu rồi nói thầm vào tai.
Mẹ Triệu nghe vậy thì thả lỏng hơn, nhưng vẫn có chút không tin, ôm hy vọng hỏi: "Thật à? Con nghe ai nói vậy?"
Triệu Uyển Thanh sửng sốt, thuận miệng bịa chuyện: "Con đọc trong sách, Thiệu Hoa thường hay mượn sách từ Hội văn hóa huyện, con tình cờ đọc được..."
Không còn cách nào khác, cô chỉ là một người học xong trung học không thể biết loại kiến thức này. Chỉ có thể lấy đồng chí Lâm Thiệu Hoa còn chưa gặp mặt bao giờ làm bia chắn đạn.
Buổi chiều, mẹ Triệu cùng với Triệu Uyển Thanh tán gẫu, hai người em trai giúp đỡ Tiểu Lâm dọn dẹp nhà cửa, đổ đầy lu nước và chất đầy củi lửa.
Buổi tối gần giờ ăn cơm chiều, ba người đứng dậy chuẩn bị đi về, Triệu Uyển Thanh muốn giữ lại nhưng không được.
Mẹ Triệu không muốn ăn chỗ con gái, nhất định phải dẫn hai con trai về.
Triệu Uyển Thanh hết cách, chỉ có thể chạy vào phòng, tranh thủ lẻn vào không gian, mở gói mì mà cô tích trữ, đổ 5 gói mỳ và gia vị ra, sau đó cắt một lát thịt lợn, lấy một đống kẹo sữa thỏ trắng, bọc lại bằng một mảnh vải dày và đưa cho mẹ, "Mẹ ơi, mẹ mang về cho ba với mấy em ăn thử đi."
Mẹ Triệu nhíu mày nhìn chằm chằm vào bọc đồ lớn này, "Cái gì vậy?"
"Lần trước lên huyện con mua đó, mẹ mang về rồi mở ra xem thì sẽ biết."
Mẹ Triệu quở trách: "Tiết kiệm tiền đi!"
Sau đó, mẹ của Triệu nói không lại Triệu Uyển Thanh, đành phải cho cô nhét bọc đồ vào lòng Triệu Nhị rồi cả ba người rời khỏi nhà Lâm.
Triệu Uyển Thanh nhìn theo bóng lưng ba người đi xa dần, khẽ mỉm cười.
Thời đại này, đến thăm con gái đã đi lấy chồng còn mang đến cho con gái một bọc bột ngô thì thật sự người mẹ đó đã rất yêu thương người con gái này.
Cô không phải là thánh mẫu, nhưng đối với những người tốt với mình thì cô sẵn lòng đền đáp.
Người em trai này rất thông minh. Khi còn ở nhà, chủ nhân thân xác này cùng với cậu ta thường hay lười nhác, không làm việc...
Mặc dù năm đứa con trong gia đình nhà họ Triệu có người chăm chỉ có người lười biếng, nhưng tình cảm anh em giữa họ rất khắng khít.
Trước kia, chị cả Triệu Uyển Nguyệt ở nhà luôn bảo vệ các em trai và em gái mà giành làm mọi việc, cô ấy cũng luôn là người đầu tiên đứng ra sẵn sàng xử lý bất kì đứa nào dám bắt nạt các em.
Nhớ về chị gái, Triệu Uyển Thanh lại không khỏi thở dài.
"Chị cả với anh rể không đi bệnh viện khám hả mẹ?" Cô nắm tay mẹ Triệu hỏi nhỏ.
Sắc mặt của mẹ Triệu trông vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn cô: “Khám cái gì? Con muốn để chị con ly hôn hả?”
Triệu Uyển Thanh ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến thời đại này, quan niệm về vấn đề vô sinh khác biệt so với thời đại cô sống trước đây.
Trong thời đại này, đối với hầu hết người dân nông thôn, nếu vợ chồng không sinh được con thì người ta sẽ đổ lỗi cho phụ nữ, không ai nghĩ rằng người đàn ông có vấn đề gì...
"Hay là cứ đi bệnh viện kiểm tra xem, con nghe nói... cũng có người đàn ông không thể sinh con..." Cô nắm tay mẹ Triệu rồi nói thầm vào tai.
Mẹ Triệu nghe vậy thì thả lỏng hơn, nhưng vẫn có chút không tin, ôm hy vọng hỏi: "Thật à? Con nghe ai nói vậy?"
Triệu Uyển Thanh sửng sốt, thuận miệng bịa chuyện: "Con đọc trong sách, Thiệu Hoa thường hay mượn sách từ Hội văn hóa huyện, con tình cờ đọc được..."
Không còn cách nào khác, cô chỉ là một người học xong trung học không thể biết loại kiến thức này. Chỉ có thể lấy đồng chí Lâm Thiệu Hoa còn chưa gặp mặt bao giờ làm bia chắn đạn.
Buổi chiều, mẹ Triệu cùng với Triệu Uyển Thanh tán gẫu, hai người em trai giúp đỡ Tiểu Lâm dọn dẹp nhà cửa, đổ đầy lu nước và chất đầy củi lửa.
Buổi tối gần giờ ăn cơm chiều, ba người đứng dậy chuẩn bị đi về, Triệu Uyển Thanh muốn giữ lại nhưng không được.
Mẹ Triệu không muốn ăn chỗ con gái, nhất định phải dẫn hai con trai về.
Triệu Uyển Thanh hết cách, chỉ có thể chạy vào phòng, tranh thủ lẻn vào không gian, mở gói mì mà cô tích trữ, đổ 5 gói mỳ và gia vị ra, sau đó cắt một lát thịt lợn, lấy một đống kẹo sữa thỏ trắng, bọc lại bằng một mảnh vải dày và đưa cho mẹ, "Mẹ ơi, mẹ mang về cho ba với mấy em ăn thử đi."
Mẹ Triệu nhíu mày nhìn chằm chằm vào bọc đồ lớn này, "Cái gì vậy?"
"Lần trước lên huyện con mua đó, mẹ mang về rồi mở ra xem thì sẽ biết."
Mẹ Triệu quở trách: "Tiết kiệm tiền đi!"
Sau đó, mẹ của Triệu nói không lại Triệu Uyển Thanh, đành phải cho cô nhét bọc đồ vào lòng Triệu Nhị rồi cả ba người rời khỏi nhà Lâm.
Triệu Uyển Thanh nhìn theo bóng lưng ba người đi xa dần, khẽ mỉm cười.
Thời đại này, đến thăm con gái đã đi lấy chồng còn mang đến cho con gái một bọc bột ngô thì thật sự người mẹ đó đã rất yêu thương người con gái này.
Cô không phải là thánh mẫu, nhưng đối với những người tốt với mình thì cô sẵn lòng đền đáp.
Danh sách chương