Triệu Uyển Thanh nghiêm túc nhìn màn hình xanh phía trước, những gì hệ thống nói không sai, hiện tại cô chỉ có thể nuôi gà con cơ bản, các ô phía sau vẫn chưa được mở khóa.
Một con Gà con tốn mất một điểm tích lũy, một túi thức ăn cũng tốn mất một điểm tích lũy, một túi thức ăn chính xác có thể nuôi lớn một con gà.
Triệu Uyển Thanh hỏi: "Phải mua thức ăn trong cửa hàng hay sao?"
【Không nhất thiết, nhưng nuôi lớn bằng thức ăn trong cửa hàng sẽ tốt hơn】
Triệu Uyển Thanh nhìn vào số điểm tích lũy hiện có hạn chế của mình, có hơi đau lòng.
Cuối cùng, cô mua 9 con Gà con và bốn túi thức ăn.
10 con Gà con đã được cô chia làm hai nhóm, một nhóm ăn thức ăn, một nhóm cô quyết định dùng ngô và sâu bọ trong nhà để nuôi.
Không phải cô không tin vào hệ thống, nhưng điểm tích lũy có hạn, mỗi điểm đều phải dùng vào những lựa chọn quan trọng!
Nếu con gà nuôi bằng thức ăn của hệ thống sẽ chỉ tốt hơn một chút so với con gà nuôi bằng thức ăn riêng của cô, thì tại sao lại lãng phí tiền để mua thức ăn? Thực nghiệm là cách duy nhất để kiểm tra sự thật.
Triệu Uyển Thanh không định nghe theo vài lời nói suông, cô định tự thực hiện rồi sau đó mới quyết định.
Những con gà con đã được chăn nuôi mười ngày, Triệu Uyển Thanh mỗi ngày sớm tối đều cho chúng ăn đều đặn.
Gà con theo nhóm mà từng ngày lớn lên, đi trên cỏ chơi đùa, nhưng cũng không rời đi mặt cỏ. Triệu Uyển Thanh quan sát mấy ngày, xác định chúng nó sẽ không đến kho chứa của cô thì lúc này mới an tâm.
Lần trước cô lấy cớ thịt đã ăn gần hết để ‘vào thành’, Triệu Uyển Thanh tính toán lần này lại lấy cớ ‘ vào thành ’ để mang ra đi một chút đồ dùng.
Nhưng mà, thu qua rồi bỗng chốc lại hồi tỉnh cái lạnh của mùa đông.
Mùa hè phương bắc từng chút một mà lướt qua, vào thu chưa tới một tháng mà nhiệt độ sẽ giảm xuống một chút. Buổi sáng hôm nay, Triệu Uyển Thanh chui từ trong ổ chăn ra thì đã bị cái lạnh phả vào khiến cơ thể không khỏi run lên.
Cô lấy một cái áo vải bông ấm áp mặc vào, nhân tiện nhìn xem quần áo của mình. Vốn nhà họ Triệu có điều kiện gia đình không kém, hơn nữa nguyên chủ ở nhà được sủng ái, cho nên phần lớn quần áo của cô đều nguyên vẹn mà không có mảnh vá.
Nhưng chính gia đình điều kiện tốt như vậy mà Triệu Uyển Thanh phát hiện bản thân cũng chỉ có ba chiếc áo khoác! Cô sờ sờ chiếc áo khoác bông thì sắc mặt bắt đầu trở nên không tốt.
Trải qua mùa đông này đối với nguyên chủ nói có lẽ sẽ không có vấn đề gì, nhưng đối với cô, một người lớn lên ở phương nam mà nói thì không được!
Tưởng tượng đến đó, cô liền cảm thấy đau lòng! Những chiếc áo lông vũ và giày bông ở không gian cô đã bỏ vào trước khi xuyên đến đây lại không thể bỏ ra để mặc được.
Từ khi cô bắt đầu xuyên vào nơi này, tuy rằng trong tay không có bao nhiêu tiền, nhưng cô cũng không có giống rất nhiều nữ chính trong tiểu thuyết mà đi chợ đen, bởi vì cô cảm thấy thật sự không cần thiết.
Một con Gà con tốn mất một điểm tích lũy, một túi thức ăn cũng tốn mất một điểm tích lũy, một túi thức ăn chính xác có thể nuôi lớn một con gà.
Triệu Uyển Thanh hỏi: "Phải mua thức ăn trong cửa hàng hay sao?"
【Không nhất thiết, nhưng nuôi lớn bằng thức ăn trong cửa hàng sẽ tốt hơn】
Triệu Uyển Thanh nhìn vào số điểm tích lũy hiện có hạn chế của mình, có hơi đau lòng.
Cuối cùng, cô mua 9 con Gà con và bốn túi thức ăn.
10 con Gà con đã được cô chia làm hai nhóm, một nhóm ăn thức ăn, một nhóm cô quyết định dùng ngô và sâu bọ trong nhà để nuôi.
Không phải cô không tin vào hệ thống, nhưng điểm tích lũy có hạn, mỗi điểm đều phải dùng vào những lựa chọn quan trọng!
Nếu con gà nuôi bằng thức ăn của hệ thống sẽ chỉ tốt hơn một chút so với con gà nuôi bằng thức ăn riêng của cô, thì tại sao lại lãng phí tiền để mua thức ăn? Thực nghiệm là cách duy nhất để kiểm tra sự thật.
Triệu Uyển Thanh không định nghe theo vài lời nói suông, cô định tự thực hiện rồi sau đó mới quyết định.
Những con gà con đã được chăn nuôi mười ngày, Triệu Uyển Thanh mỗi ngày sớm tối đều cho chúng ăn đều đặn.
Gà con theo nhóm mà từng ngày lớn lên, đi trên cỏ chơi đùa, nhưng cũng không rời đi mặt cỏ. Triệu Uyển Thanh quan sát mấy ngày, xác định chúng nó sẽ không đến kho chứa của cô thì lúc này mới an tâm.
Lần trước cô lấy cớ thịt đã ăn gần hết để ‘vào thành’, Triệu Uyển Thanh tính toán lần này lại lấy cớ ‘ vào thành ’ để mang ra đi một chút đồ dùng.
Nhưng mà, thu qua rồi bỗng chốc lại hồi tỉnh cái lạnh của mùa đông.
Mùa hè phương bắc từng chút một mà lướt qua, vào thu chưa tới một tháng mà nhiệt độ sẽ giảm xuống một chút. Buổi sáng hôm nay, Triệu Uyển Thanh chui từ trong ổ chăn ra thì đã bị cái lạnh phả vào khiến cơ thể không khỏi run lên.
Cô lấy một cái áo vải bông ấm áp mặc vào, nhân tiện nhìn xem quần áo của mình. Vốn nhà họ Triệu có điều kiện gia đình không kém, hơn nữa nguyên chủ ở nhà được sủng ái, cho nên phần lớn quần áo của cô đều nguyên vẹn mà không có mảnh vá.
Nhưng chính gia đình điều kiện tốt như vậy mà Triệu Uyển Thanh phát hiện bản thân cũng chỉ có ba chiếc áo khoác! Cô sờ sờ chiếc áo khoác bông thì sắc mặt bắt đầu trở nên không tốt.
Trải qua mùa đông này đối với nguyên chủ nói có lẽ sẽ không có vấn đề gì, nhưng đối với cô, một người lớn lên ở phương nam mà nói thì không được!
Tưởng tượng đến đó, cô liền cảm thấy đau lòng! Những chiếc áo lông vũ và giày bông ở không gian cô đã bỏ vào trước khi xuyên đến đây lại không thể bỏ ra để mặc được.
Từ khi cô bắt đầu xuyên vào nơi này, tuy rằng trong tay không có bao nhiêu tiền, nhưng cô cũng không có giống rất nhiều nữ chính trong tiểu thuyết mà đi chợ đen, bởi vì cô cảm thấy thật sự không cần thiết.
Danh sách chương