Áp xuống những suy nghĩ miên man trong lòng, Triệu Uyển Thanh hướng về phía cửa hô lên:

"Em trai, đến đây đưa bát canh cho ông bà!"

Làm một bát canh lớn như vậy cũng là để biếu ông bà nội Lâm, canh và nấm khá nhiều, thịt thì không nhiều lắm, chính là muốn thể hiện một chút lòng hiếu thảo đối với người lớn trong nhà.

Phù hợp với hình tượng cháu dâu hay ăn lười làm của cô.

Triệu Uyển Thanh không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang lại gần nên khi cô vừa ngửa đầu lên thì đã thấy Lâm Thiệu Hoa đứng trước mặt cô rồi.

Áo sơ mi trắng của anh được mở hai nút trên, lộ ra yếu hầu gợi cảm, cánh tay được xắn tay áo lên một nửa làm lộ ra đường cong săn chắc, bàn tay thon thả có khớp xương rõ ràng bưng bát lên.

"Để tôi làm cho."

Cô nghe thấy lời anh nói.

Liền cảm thấy trái tim mình hẫng một nhịp, đuôi mày không kìm được lén liếc nhìn người bên cạnh...

Anh thật sự rất cao, Triệu Uyển Thanh cảm thấy anh ít nhất cũng phải cao 1m85.

Vào thời điểm tới gần hơn, cô thấy rõ được gò má anh vẫn còn đọng lại những giọt nước do vừa rửa mặt xong, tóc trên trán của anh cũng bị ướt một ít.

Điều này khiến người đàn ông này nhìn trẻ ra vài phần, không giống như trước đây tỏ ra là một người đàn ông thành thục trầm ổn.

"Ừ" Triệu Uyển Thanh nghe thấy vậy liền thuận miệng đáp.

Lâm Thiệu Hoa bưng bát canh gà đi, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua gương mặt Triệu Uyển Thanh, xua đi cảm giác nóng ran bên tai.



Bên nhà của ông bà nội Lâm vừa ăn xong cơm tối, Lâm Thiệu Hoa đặt bát canh gà xuống, nói chuyện với ông bà chút rồi mới rời đi.

Canh gà lần này không ít, ông nội Lâm nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của hai cháu, quyết định chia cho hai người mỗi người gần nửa bát canh.

Bác cả Lâm uống một ngụm, khà một cái, "Ngon! So với món vợ nấu thì ngon hơn nhiều!"

Sau đó ông liền nhận được cái trừng mắt từ vị trí của bác dâu cả nhà họ Lâm.

Lâm Nhị một hơi uống hết bát canh của mình, như Trư Bát Giới ăn trường sinh quả, chưa kịp biết mùi vị gì, chỉ biết rằng nó rất ngon!

Lâm Tứ thì ngược lại thưởng thức bát canh một cách sâu sắc, trong đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên. Ở nhà cô lo việc bếp núc nên hiểu để nấu ăn ngon thật sự rất khó.

Bên ngoài người ta đồn chị dâu nhà mình là người lười biếng, Lâm Tứ cảm thấy hơi sai, người lười biếng làm thế nào có thể có kĩ năng nấu ăn xuất sắc như vậy? Ông nội Lâm uống bát canh rất từ tốn, trong lòng chỉ cảm thấy thoải mái, cháu trai lớn của mình về sau đúng là có phúc!

Ông nội Lâm yên tĩnh từ từ uống xong phần canh rồi ăn tới phần thịt, không bỏ sót giọt nào.

Sau bữa tối, mẹ Lâm dẫn cậu Tiểu Lâm đi rửa mặt rồi đi ngủ, Lâm Thiệu Hoa rửa xong chén đĩa, quay lại phòng thì thấy Triệu Uyển Thanh đã ngủ rồi.

Anh đọc một lúc sách rồi ra ngoài rửa mặt, quay lại phòng định đi ngủ thì mới phát hiện trên giường có hai cái chăn.

Chủ nhân thân thể trước đây vì luôn muốn tranh thủ thêm ít thời gian thân mật cùng chồng nên vẫn luôn dùng một chăn cho hai người.

Nhưng khi Triệu Uyển Thanh đến đây, cô liền lấy từ trong tủ ra tấm chăn cô mang theo khi cưới, mỗi người một cái chăn.

Lâm Thiệu Hoa thổi tắt đèn rồi nằm ở phía bên ngoài giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện