Bên trong, Triệu Uyển Thanh dựa vào ván cửa bất động.

Mặt trời buổi chiều tối chiếu cả sân nhà thành màu cam, nhưng màu sắc ấm áp này làm thế nào cũng không ngăn được bóng tối trong mắt Triệu Uyển Thanh.

Cô lần lượt hồi tưởng lại mấy chuyện cũ trong trí nhớ của nguyên chủ......

Vu Tĩnh nói bạn tốt thì phải chia sẻ mọi thứ với nhau, cho nên nguyên chủ bị cô ta xúi giục về nhà trộm đồ cho cô ta ăn.

Vu Tĩnh nói ‘Cô mặc đồ màu hồng nhạt nhìn mặt có hơi vàng’, vì thế nguyên chủ đem tấm vải hoa đào lớn màu hồng phấn định làm quần áo đưa cho cô ta.

Vu Tĩnh nói ‘Lâm Thiệu Hoa không thích cô, khả năng là do mẹ chồng cô nói xấu cô’ trước mặt anh ấy, cho nên nguyên chủ liền đem mọi sự phẫn nộ vì Lâm Thiệu Hoa không yêu mình đổ hết lên đầu mẹ Lâm và tiểu Lâm...

“Giỏi " Triệu Uyển Thanh nhìn xa xa, hừ lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi chế giễu.

Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, cô sinh ra có một bộ túi da tốt, nhưng đầu óc lại không được tốt.

Vu Tĩnh người này, không phải là dựa vào PUA nguyên chủ để đạt được mục đích của mình sao? Còn có Vu Tĩnh mỗi khi nói đến Lâm Thiệu Hoa thì trong mắt đều toát ra sự khát khao......

Ha, lại là một người phụ nữ thích Lâm Thiệu Hoa.

Triệu Uyển Thanh xoa xoa huyệt thái dương, mở mắt ra thì bóng tối đã sớm tiêu tán, thay vào đó là sự kiên định.

Bây giờ, cô đã ở đây, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra nữa.



Nhân vật phản diện này, cô sẽ tự tay bóp nát!

Ngoài cửa, Vu Tĩnh sửng sốt một lúc, cuối cùng vẫn là chửi bậy xong rồi rời đi.

Trong túi còn có nửa cái bánh bột ngô chưa ăn hết, cô ta thừa dịp còn chưa về nhà liền nhanh chóng lấy ra ăn, một khi về tới nhà mà bị các em trai phát hiện thì không tới lượt cô ta ăn nữa.

Triệu Uyển Thanh hôm nay cũng không biết nổi điên cái gì, lại không nghe lời cô ta?!

Còn lạnh lùng nhìn cô ta như vậy...

Vu Tĩnh hừ lạnh một tiếng, cuối cùng kết luận là Triệu Uyển Thanh lại bị Lâm Thiệu Hoa lạnh nhạt, cho nên mới trút giận lên người cô ta!

Đẹp thì có ích gì? Lâm Thiệu Hoa không phải cũng không thích cô sao?

"Tĩnh Tử đi gặp con dâu nhà Lâm lão tam à?" Một người phụ nữ chào hỏi cô ta.

Vu Tĩnh nhét bánh bột ngô vào túi, lập tức nói: "Đừng nói nữa, Triệu Uyển Thanh cũng thật nóng tính, không cho tôi vào nhà uống ngụm nước đã đuổi tôi ra ngoài..."

Phụ nữ trong thôn lúc rảnh rỗi đều thích buôn dưa lê, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội buôn chuyện nào.

“Ôi chao, thật à? "Người phụ nữ tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Vu Tĩnh há miệng liền nói không ngừng, nói bừa một trận bôi nhọ hình tượng của Triệu Uyển Thanh, rồi mới hài lòng rời đi.

Người phụ nữ nghe đủ mấy lời đàm tiếu đó, lại vội vàng đi nói với mấy người chị em lâu năm của mình, một truyền mười mười truyền trăm, chuyện tốt không ra cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện