Đến lượt mẹ Lâm ngại ngùng nói, “Cái này…… Không tốt lắm……”

Chị dâu bỏ tiền ra làm áo bông cho em chồng? Nói ra thì bà cảm giác là chính gia đình mình đang chiếm lợi của con dâu.

Triệu Uyển Thanh vừa thấy liền biết bà ấy nghĩ gì.

Cô dứt khoát nói : “Mẹ, con quyết định vậy rồi, con đi tìm người khác làm quần áo cho cũng phải trả tiền công, mẹ, coi như là con đây trả tiền công cho mẹ.”

Mẹ Lâm bị cô thuyết phục, hai người liền quyết định vậy đi.

Chạng vạng em trai Lâm đi cắt cỏ heo trở về, nghe mẹ Lâm nói sẽ làm áo bông cho cậu thì cậu vui vẻ vây quanh Triệu Uyển Thanh xoay vòng vòng.

“Chị dâu, nhưng vì sao mà không làm áo bông cho anh trai mà lại làm áo bông cho em?” Em trai Lâm cười hì hì hỏi.

Triệu Uyển Thanh bị lời nói của trẻ con làm cho sửng sốt.

“Bởi vì em so với anh trai em đáng yêu hơn!”

Cô duỗi tay véo lấy má mềm mại trên gương mặt của Tiểu Lâm, hai người cười một tràng.

Mẹ Lâm ngồi ở một bên nhìn, trong mắt cũng tràn đầy ý cười dịu dàng.



Khoảng sân nhỏ của ba người tràn ngập hơi thở hạnh phúc .

Triệu Uyển Thanh tìm thấy hai khối vải mà cô đã mua lần trước, màu xanh lục quân đội là làm cho cô , màu xanh đậm thì làm cho em trai Lâm.

Hai người đứng gọn thành một hàng, ngoan ngoãn làm mẫu cho mẹ Lâm đo kích cỡ.

Sau khi cắt xong vải dệt, hai người ngồi xuống một trái một phải, nhìn chăm chú mẹ Lâm làm quần áo.

Mẹ Lâm cảm thấy buồn cười, đuổi bọn họ đi, “Ngồi xa chút, cẩn thận kim khâu của mẹ khéo không chọc đến mắt mấy đứa bây giờ!”

Em trai Lâm sợ đến mức chủ động chạy xê dịch ra, Triệu Uyển Thanh cười cười, về phòng cầm khối bông rồi vải mịn.

“Mẹ dạy con làm quần áo đi, chờ em bé được sinh ra đời thì lúc đó sẽ phải làm không ít quần áo để mặc.”

Cô xin học làm quần áo cùng mẹ chồng với một thái độ chân thành, mẹ Lâm cũng không keo kiệt, hai người cùng bắt đầu làm quần áo.

Bởi vì là mới học qua, Triệu Uyển Thanh cũng không yêu cầu cao với bản thân nên cô chỉ lấy tấm vải mịn làm một chiếc quần nhỏ.

Khi làm ra thành phẩm là sản phẩm nhỏ như vậy cũng hao phí của cô không ít công sức.



Gần nửa tháng sau, Lâm Thiệu Hoa lại lần nữa trở về nhà.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, anh tạm biệt với bạn học rồi tiếp tục đi bộ về nhà mình.

Khi tới gần con mương, anh theo bản năng qua đó nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh ngồi xổm bên bờ giặt quần áo……

Triệu Uyển Thanh múa may chày gỗ, từng cái đập vào quần áo. Đầu mùa đông nước sông thực sự rất lạnh, đông lạnh đến nỗi cả tay cô đều ửng đỏ.

Trong khoảng thời gian này, xã không biết lại làm cái dự án gì, chọn trời lạnh này mà bắt đầu làm công trình! Người trong thôn không chỉ đi làm nông bình thường mà còn đi làm thuê, lúc rảnh rỗi thì bị điều ra làm công trình!

Bây giờ mẹ Lâm rất bận rộn, trước kia bà thừa dịp thời gian nhàn hạ còn có thể về ở nhà trồng rau ăn rồi giặt quần áo, hiện tại bây giờ phải toàn giao đến Triệu Uyển Thanh tự lực cánh sinh.

Một trận gió lạnh thổi qua, Triệu Uyển Thanh rụt rụt hai tay, lại buộc phải vung chày gỗ giặt đồ.

Lần này, chiếc chày vung xuống nhưng đột nhiên ———— một bàn tay ấm áp bao lấy cổ tay của cô rồi nắm lấy.

Triệu Uyển Thanh sửng sốt, không kịp quay người xem là ai, liền nghe thấy được một âm thanh quen thuộc, “Là tôi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện