Vu Tĩnh bước nhanh đến bên cạnh Lâm Thiệu Hoa, Lâm Thiệu Hoa lùi một bước, giữ khoảng cách với Vu Tĩnh.

"Anh Thiệu Hoa, em..."

Lâm Thiệu Hoa không hề nhìn cô ta, nói một cách lạnh lùng: "Đừng bao giờ quay lại nhà tôi nữa."

Vu Tĩnh: ???? Cô ta vẫn chưa hồi thần thì Lâm Thiệu Hoa đã trực tiếp bước vào nhà, đóng cửa thay cho Triệu Uyển Thanh, tiếng khóa cửa lạo xạo cũng vang lên từ bên trong.

Vu Tĩnh hoàn toàn ngơ ra luôn.

Sau cánh cửa, Triệu Uyển Thanh vuốt bụng, lẩm bẩm: “Đen đủi..."

Lâm Thiệu Hoa nhìn khuôn mặt cô tràn đầy sự chán ghét thì trong lòng anh cảm thấy rất thắc mắc.

"Làm sao vậy?"

Triệu Uyển Thanh nhìn anh, nhạt nhẽo nói: "Không có gì, chỉ là giải quyết một người bạn plastic mà thôi."

Lâm Thiệu Hoa nhíu mày, chỉ nói: "Vào nhà ăn cơm đi."

Bữa tối là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của gia đình, mỗi người cầm một cái bánh nhân thịt, ăn đến mức dầu mỡ dính đầy miệng.



Tiểu Lâm ăn hai cái bánh đã no, nắm tay Lâm Thiệu Hoa rồi bắt đầu tố cáo: "Anh hai, cái chị vừa nãy nói đến tìm anh chơi, là thật vậy chăng?"

Lâm Thiệu Hoa uống một ngụm cháo, đáp bằng giọng nhàn nhạt: "Anh không thân với cô ta, đừng nghe cô ta nói linh tinh." Nói xong, anh như có như không đảo mắt nhìn qua Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh đang nghĩ về việc cải tiến bánh thịt của mình nên không nhìn thấy ánh mắt của anh.

"Em biết mà! Chị gái kia chắc chắn muốn đến để ăn bánh thịt của nhà mình!" Tiểu Lâm nói một cách khẳng định.

Người lớn trên bàn nghe cậu nói vậy thì đều cười phá lên, Lâm Thiệu Hoa nhìn về phía Triệu Uyển Thanh ở phía đối diện, cô đang nhìn Tiểu Lâm, ánh mắt dịu dàng như dòng nước suối trong vắt.

Do ngủ trưa quá lâu nên đến tối Triệu Uyển Thanh không ngủ được chút nào.

Cô xoay đầu nhìn người bên cạnh, Lâm Thiệu Hoa cũng xoay đầu nhìn lại.

Hai con người nhìn nhau giữa bóng tối, sau đó mỗi người lại quay đi.

Không khí im lặng một lúc lâu, cuối cùng Lâm Thiệu Hoa là người mở lời trước: "Tiền trong tay còn đủ tiêu không?"

Lần trước anh để lại 10 đồng, đủ để ba người bọn họ ăn uống thoải mái hơn mười ngày, nhưng nếu phải thêm việc may quần áo thì có vẻ hơi khó khăn.

"Đủ," Anh nghe cô trả lời nhẹ nhàng.

"Đứa nhỏ thế nào?"

Triệu Uyển Thanh vuốt nhẹ bụng, nói: "Vẫn tốt."



"Ôi, buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước đây." Cô quay người, lưng hướng về phía Lâm Thiệu Hoa.

Người đàn ông nhìn hình dáng nhỏ bé yếu đuối của cô, cũng từ từ nhắm mắt lại.

Nếu nói ngày hôm nay vừa mới về nhà anh còn có một chút nghi ngờ, thì khi nhìn thấy cô và Vu Tĩnh cắt đứt quan hệ bạn bè như thế, anh đã sẵn lòng tin rằng cô đã thật sự thay đổi.

Về sau, họ liền sống với nhau thật tốt.



Lần này Lâm Thiệu Hoa chỉ ở lại hai ngày, ngày hôm sau khi quay về huyện, bên trong túi không còn mang bánh bột ngô do mẹ Lâm làm cho nữa mà thay vào đó là cái bánh thịt do Triệu Uyển Thanh làm.

"Chị dâu thiên vị anh cả quá..."

Tiểu Lâm nhìn chằm chằm vào nửa cái bánh thịt trong nồi, cái miệng nhỏ dẩu lên.

Triệu Uyển Thanh che lại cái trán của mình, cảm thấy đau đầu.

Cô lấy một cái bánh thịt vỏ mỏng nhân nhiều nhất đưa cho Tiểu Lâm, "Chị thiên vị anh cả em sao?"

Tiểu Lâm lập tức vui vẻ, cắn một miếng bánh thịt rồi lắc đầu, "Chị dâu thiên vị em!"

Nồi bánh thịt này, Triệu Uyển Thanh đã đem một ít đi biếu cả nhà ông bà nội cùng hai bác trai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện