Bà cụ lần trước đã từng mua của Triệu Uyển Thanh ở lại kéo tay cô, “Về sau cuối tuần cháu cứ giữ cho bà một con gà nhé, con dâu bà mới sinh cháu, đang trong tháng, cần uống canh gà để bồi bổ!”
Triệu Uyển Thanh đương nhiên sẽ không từ chối mối hàng lâu dài này, liền đáp ứng ngay.
Lần này, hai người đã xác định thời gian giao gà một cách cụ thể, bà cụ đã cho cô biết cả số nhà của mình, còn sợ cô không tới.
Trước khi rời đi, Triệu Uyển Thanh nghĩ ngợi một lúc, hỏi: "Bà, bà biết chỗ chợ đen của huyện này ở đâu không?"
Kể từ khi chợ đen kia bị đóng cửa, cô không còn tìm thấy chợ đen nào nữa.
Nhưng cô biết rằng ở huyện chắc chắn vẫn còn chợ đen... Dù sao, người dân có nhu cầu thì chắc chắn phải có chợ đen! Bà cụ nhỏ giọng nói địa điểm cho cô biết xong thì Triệu Uyển Thanh liền đeo rổ lên lưng rồi đi ngay.
Khi vào chợ đen, việc buôn bán của cô trở nên ổn định hơn, không còn phải chạy khắp nơi tìm kiếm khách hàng như lần trước.
Chỉ trong một buổi sáng cô đã bán hết gà, thu nhập cũng không tệ.
Cô tự tính nhẩm trong lòng, cộng với số tiền của hồi môn của mình thì hiện tại cô đã có gần hai trăm đồng!
Vui vẻ trở về nhà, Triêu Uyển Thanh tiến vào không gian tìm kiếm rồi tự thưởng cho mình một túi phô mai lớn, lại thưởng cho mình một đĩa dâu tây đã rửa sạch, ở trong không gian ăn xong, đem miệng lâu khô rồi cô mới ra ngoài.
Bây giờ đã vào tháng 12, vài ngày nữa Lâm Thiệu Hoa sẽ được nghỉ đông về nhà, lại thêm một thời gian nữa là đến Tết.
Ăn Tết nha... Triệu Uyển Thanh đứng ở cửa nhìn xa xăm ra cánh đồng buổi hoàng hôn, tâm trạng dần trở nên phức tạp.
Cuối năm 69 rồi...
Tâm trạng của người mang thai thay đổi khá kỳ lạ. Vừa nãy còn than vãn về cuộc sống, lúc này Triệu Uyển Thanh bỗng nhớ đến bánh đậu đỏ mà ông ngoại từng làm...
Muốn ăn thì làm thôi, nhất định không được để chính mình chịu tủi thân!
Đậu đỏ đã có sẵn ở nhà, cô lấy thêm một chút bột mì và đường, sau đó sắn tay áo lên sẵn sàng làm việc.
Vào buổi chiều, mẹ Lâm vẫn đang đi làm đồng chưa về, Tiểu Lâm đã mang cỏ lợn về trước. Ngay khi mở cửa, cậu liền ngửi thấy mùi thơm ngọt...
Dù đã 7 tuổi nhưng Tiểu Lâm vẫn chưa từng ăn qua đồ điểm tâm ngọt bao giờ, mà chỉ nghe nói có loại thức ăn như vậy tồn tại.
Vì vậy, khi Triệu Uyển Thanh nhét một miếng bánh đậu đỏ nóng hổi vào miệng cậu thì nhóc con đã ngay lập tức bị hương vị ngọt ngào trong miệng kích thích.
"Em thích ăn đồ ngọt nhỉ!" Nhìn thái độ ngốc nghếch của cậu thì Triệu Uyển Thanh nhịn không được mà chọc nhẹ vào cái mũi nhỏ của cậu.
"Thích lắm!"
Tiểu Lâm lưu luyến mà nuốt phần bánh xuống bụng, “Ăn ngon”
Triệu Uyển Thanh lại cho cậu một miếng liền không để ý đến cậu nữa.
Tiểu Lâm ăn xong miếng bánh đậu đỏ thì bên ngoài có người gọi cậu đi cắt cỏ heo, cậu liền mang theo rổ rồi lại chạy ra ngoài.
Triệu Uyển Thanh đương nhiên sẽ không từ chối mối hàng lâu dài này, liền đáp ứng ngay.
Lần này, hai người đã xác định thời gian giao gà một cách cụ thể, bà cụ đã cho cô biết cả số nhà của mình, còn sợ cô không tới.
Trước khi rời đi, Triệu Uyển Thanh nghĩ ngợi một lúc, hỏi: "Bà, bà biết chỗ chợ đen của huyện này ở đâu không?"
Kể từ khi chợ đen kia bị đóng cửa, cô không còn tìm thấy chợ đen nào nữa.
Nhưng cô biết rằng ở huyện chắc chắn vẫn còn chợ đen... Dù sao, người dân có nhu cầu thì chắc chắn phải có chợ đen! Bà cụ nhỏ giọng nói địa điểm cho cô biết xong thì Triệu Uyển Thanh liền đeo rổ lên lưng rồi đi ngay.
Khi vào chợ đen, việc buôn bán của cô trở nên ổn định hơn, không còn phải chạy khắp nơi tìm kiếm khách hàng như lần trước.
Chỉ trong một buổi sáng cô đã bán hết gà, thu nhập cũng không tệ.
Cô tự tính nhẩm trong lòng, cộng với số tiền của hồi môn của mình thì hiện tại cô đã có gần hai trăm đồng!
Vui vẻ trở về nhà, Triêu Uyển Thanh tiến vào không gian tìm kiếm rồi tự thưởng cho mình một túi phô mai lớn, lại thưởng cho mình một đĩa dâu tây đã rửa sạch, ở trong không gian ăn xong, đem miệng lâu khô rồi cô mới ra ngoài.
Bây giờ đã vào tháng 12, vài ngày nữa Lâm Thiệu Hoa sẽ được nghỉ đông về nhà, lại thêm một thời gian nữa là đến Tết.
Ăn Tết nha... Triệu Uyển Thanh đứng ở cửa nhìn xa xăm ra cánh đồng buổi hoàng hôn, tâm trạng dần trở nên phức tạp.
Cuối năm 69 rồi...
Tâm trạng của người mang thai thay đổi khá kỳ lạ. Vừa nãy còn than vãn về cuộc sống, lúc này Triệu Uyển Thanh bỗng nhớ đến bánh đậu đỏ mà ông ngoại từng làm...
Muốn ăn thì làm thôi, nhất định không được để chính mình chịu tủi thân!
Đậu đỏ đã có sẵn ở nhà, cô lấy thêm một chút bột mì và đường, sau đó sắn tay áo lên sẵn sàng làm việc.
Vào buổi chiều, mẹ Lâm vẫn đang đi làm đồng chưa về, Tiểu Lâm đã mang cỏ lợn về trước. Ngay khi mở cửa, cậu liền ngửi thấy mùi thơm ngọt...
Dù đã 7 tuổi nhưng Tiểu Lâm vẫn chưa từng ăn qua đồ điểm tâm ngọt bao giờ, mà chỉ nghe nói có loại thức ăn như vậy tồn tại.
Vì vậy, khi Triệu Uyển Thanh nhét một miếng bánh đậu đỏ nóng hổi vào miệng cậu thì nhóc con đã ngay lập tức bị hương vị ngọt ngào trong miệng kích thích.
"Em thích ăn đồ ngọt nhỉ!" Nhìn thái độ ngốc nghếch của cậu thì Triệu Uyển Thanh nhịn không được mà chọc nhẹ vào cái mũi nhỏ của cậu.
"Thích lắm!"
Tiểu Lâm lưu luyến mà nuốt phần bánh xuống bụng, “Ăn ngon”
Triệu Uyển Thanh lại cho cậu một miếng liền không để ý đến cậu nữa.
Tiểu Lâm ăn xong miếng bánh đậu đỏ thì bên ngoài có người gọi cậu đi cắt cỏ heo, cậu liền mang theo rổ rồi lại chạy ra ngoài.
Danh sách chương