Từ này về sau, thanh danh Triệu Uyển Thanh ở trong thôn tựa hồ thật sự tốt lên một ít, trước kia toàn bị mấy người túm lại nói xấu, mười câu chuyện thì trong đó sẽ có một câu chuyện về cô, nhưng hiện tại mọi người đều thức thời không dám nhắc tới cô.
Thậm chí còn có người phụ nữ đi giặt quần áo rồi cùng Triệu Uyển Thanh tán gẫu, người đi ở trên đường gặp cô cũng sẽ chào hỏi.
Triệu Uyển Thanh nhìn thấy có sự thay đổi, sau đó hoàn toàn bị sức chiến đấu của bà Lâm thuyết phục.
Khi cùng mẹ Lâm nói chuyện trong bữa cơm chiều, mẹ Lâm một bên đang may áo len bông cho cháu trai/cháu gái chưa chào đời của bà, một bên đồng thời cùng Triệu Uyển Thanh nói chuyện: “Con đừng xem thường bà nội của con, bà nội con năm đó chính là thôn Thủy Truân đệ nhất…… Người đàn bà đanh đá”
Hai chữ cuối cùng được mẹ Lâm nói đặc biệt nhỏ giọng, trên mặt còn mang theo vẻ lén lút.
“Lời nói của bà ấy không có ai dám cãi lại……”
Triệu Uyển Thanh trừng lớn đôi mắt, thì ra là như thế này!
Mặc dù đệ nhất đanh đá của thôn Thủy Truân đã nghỉ hưu, nhưng uy tín của bà vẫn còn……
Lứa vịt đầu tiên còn chưa được thu thì Lâm Thiếu Hoa đã trở về trong kì nghỉ đông.
Năm nay anh đã lên cao nhị rồi, còn một năm cuối cùng của cấp ba thì đến tháng sáu năm sau anh sẽ tốt nghiệp.
Có anh trở về, không khí năm mới lại càng thêm nồng đậm.
Đầu tiên là đội sản xuất tổ chức phân chia thịt heo cuối năm, tam phòng nhà họ Lâm chỉ có một sức lao động chính là mẹ Lâm, dù thêm cả tiểu Lâm thỉnh thoảng đi cắt cỏ heo, nhặt phân, tổng điểm so với nhà người khác vẫn thấp tới đáng thương.
Mẹ Lâm thở dài cầm một miếng thịt nhỏ trở về, Triệu Uyển Thanh an ủi: "Chúng ta muốn ăn thịt thì có thể vào thành phố mua, chỉ dựa vào số thịt do đội sản xuất phân phát cũng không đủ nhét kẽ răng.”
Ngày hôm sau, Triệu Uyển Thanh rời giường sớm, Lâm Thiệu Hoa nhìn cô đeo giỏ, cũng đứng lên thay quần áo, "Tôi đi cùng cô vào huyện.”
Triệu Uyển Thanh liên tục cự tuyệt, "Không cần đâu, một mình tôi đi cũng được, anh đừng đi theo tôi.”
Lâm Thiệu Hoa còn muốn nói tiếp, đã thấy Triệu Uyển Thanh bước nhanh ra khỏi nhà.
Triệu Uyển Thanh dọc theo đường đi vẫn để cho hệ thống chú ý, xác định Lâm Thiệu Hoa không có theo sau, lúc này mới yên tâm.
Cô muốn đi bán đồ, sao có thể để anh đi theo? Vào thành, Triệu Uyển Thanh đi tới tòa nhà dân cư trước.
“Cháu tới rồi " Bà cụ mở cửa thấy Triệu Uyển Thanh, không khỏi thở dài một hơi.
Không chịu nổi lời mời thịnh tình của bà ấy, Triệu Uyển Thanh liền theo bà ấy đi vào phòng.
Hiện tại diện tích nhà ở cũng chỉ có bốn đến năm mươi mét vuông, có một số nhà diện tích nhỏ hơn ngay cả phòng bếp cũng là bếp công cộng.
"Dì họ Trần, cháu cứ gọi là dì Trần là được" Bà cụ lấy cho cô một cái ghế để ngồi, sau đó rót cho cô chén nước.
Triệu Uyển nghỉ ngơi một lát, móc ra một con gà từ trong giỏ, "Con lớn nhất này cháu đặc biệt để dành cho dì.”
Bà cụ Trần nhìn con gà mập kia, mặt mày hớn hở nhận lấy.
Triệu Uyển Thanh đánh giá điều kiện nhà bọn có vẻ cũng không tệ lắm, liền thử giới thiệu vịt của cô, "Chỗ cháu có một lô vịt mới lớn, chất lượng cũng rất tốt, dì có muốn xem không?"
Thậm chí còn có người phụ nữ đi giặt quần áo rồi cùng Triệu Uyển Thanh tán gẫu, người đi ở trên đường gặp cô cũng sẽ chào hỏi.
Triệu Uyển Thanh nhìn thấy có sự thay đổi, sau đó hoàn toàn bị sức chiến đấu của bà Lâm thuyết phục.
Khi cùng mẹ Lâm nói chuyện trong bữa cơm chiều, mẹ Lâm một bên đang may áo len bông cho cháu trai/cháu gái chưa chào đời của bà, một bên đồng thời cùng Triệu Uyển Thanh nói chuyện: “Con đừng xem thường bà nội của con, bà nội con năm đó chính là thôn Thủy Truân đệ nhất…… Người đàn bà đanh đá”
Hai chữ cuối cùng được mẹ Lâm nói đặc biệt nhỏ giọng, trên mặt còn mang theo vẻ lén lút.
“Lời nói của bà ấy không có ai dám cãi lại……”
Triệu Uyển Thanh trừng lớn đôi mắt, thì ra là như thế này!
Mặc dù đệ nhất đanh đá của thôn Thủy Truân đã nghỉ hưu, nhưng uy tín của bà vẫn còn……
Lứa vịt đầu tiên còn chưa được thu thì Lâm Thiếu Hoa đã trở về trong kì nghỉ đông.
Năm nay anh đã lên cao nhị rồi, còn một năm cuối cùng của cấp ba thì đến tháng sáu năm sau anh sẽ tốt nghiệp.
Có anh trở về, không khí năm mới lại càng thêm nồng đậm.
Đầu tiên là đội sản xuất tổ chức phân chia thịt heo cuối năm, tam phòng nhà họ Lâm chỉ có một sức lao động chính là mẹ Lâm, dù thêm cả tiểu Lâm thỉnh thoảng đi cắt cỏ heo, nhặt phân, tổng điểm so với nhà người khác vẫn thấp tới đáng thương.
Mẹ Lâm thở dài cầm một miếng thịt nhỏ trở về, Triệu Uyển Thanh an ủi: "Chúng ta muốn ăn thịt thì có thể vào thành phố mua, chỉ dựa vào số thịt do đội sản xuất phân phát cũng không đủ nhét kẽ răng.”
Ngày hôm sau, Triệu Uyển Thanh rời giường sớm, Lâm Thiệu Hoa nhìn cô đeo giỏ, cũng đứng lên thay quần áo, "Tôi đi cùng cô vào huyện.”
Triệu Uyển Thanh liên tục cự tuyệt, "Không cần đâu, một mình tôi đi cũng được, anh đừng đi theo tôi.”
Lâm Thiệu Hoa còn muốn nói tiếp, đã thấy Triệu Uyển Thanh bước nhanh ra khỏi nhà.
Triệu Uyển Thanh dọc theo đường đi vẫn để cho hệ thống chú ý, xác định Lâm Thiệu Hoa không có theo sau, lúc này mới yên tâm.
Cô muốn đi bán đồ, sao có thể để anh đi theo? Vào thành, Triệu Uyển Thanh đi tới tòa nhà dân cư trước.
“Cháu tới rồi " Bà cụ mở cửa thấy Triệu Uyển Thanh, không khỏi thở dài một hơi.
Không chịu nổi lời mời thịnh tình của bà ấy, Triệu Uyển Thanh liền theo bà ấy đi vào phòng.
Hiện tại diện tích nhà ở cũng chỉ có bốn đến năm mươi mét vuông, có một số nhà diện tích nhỏ hơn ngay cả phòng bếp cũng là bếp công cộng.
"Dì họ Trần, cháu cứ gọi là dì Trần là được" Bà cụ lấy cho cô một cái ghế để ngồi, sau đó rót cho cô chén nước.
Triệu Uyển nghỉ ngơi một lát, móc ra một con gà từ trong giỏ, "Con lớn nhất này cháu đặc biệt để dành cho dì.”
Bà cụ Trần nhìn con gà mập kia, mặt mày hớn hở nhận lấy.
Triệu Uyển Thanh đánh giá điều kiện nhà bọn có vẻ cũng không tệ lắm, liền thử giới thiệu vịt của cô, "Chỗ cháu có một lô vịt mới lớn, chất lượng cũng rất tốt, dì có muốn xem không?"
Danh sách chương