Giang Nhất Lưu không chỉ một lần khuyên chị cả, mỗi ngày cô bé đi đường dài như vậy, cũng vì trở về giúp bà nội làm phụ ít việc trong thời gian ngắn như vậy, hiển nhiên không có lời a, hơn nữa chỗ bà nội có cậu ở đây, hoàn toàn không cần cô bé làm như vậy.
Nhưng Giang Đại Ny vẫn kiên trì mỗi buổi trưa trở về, cô bé cảm thấy chỉ có làm thêm chút việc trong lòng mới yên tâm, hiện tại trong nhà ba bé gái đều đi học, trong nhà có rất nhiều việc vặt, mỗi ngày cô bé làm nhiều hơn một chút, bà nội sẽ không nghĩ tới chuyện cho một trong các cô bé bỏ học trở về.
Giang Đại Ny thập phần quý trọng cơ hội không dễ dàng này, Giang Nhất Lưu cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng cô bé, ngoại trừ càng thêm thương tiếc với chị gái này, cũng không dám khuyên nhiều nữa.
Hiện tại đang là cuối thu, lúc này khí hậu đông bắc đã cực kì rét lạnh, Giang Đại Hải và Cố Đông Mai là chủ lực của đội sản xuất, lúc này cũng không cần nghỉ ngơi, đội sản xuất phải trước khi mùa đông giá rét đến, thu hoạch khoai lang trên mặt đất, những củ khoai lang này là khẩu phần chủ yếu của dân làng tiếp theo nửa năm, trong đó một bộ phận sẽ hấp chín phơi khô, chế biến thành bột khoai lang dễ bảo quản, nếu ăn uống tiết kiệm hơn, mỗi một gia đình được phân phối bột khoai lang cũng đủ cho cả gia đình ăn nửa năm, như vậy, lương thực còn lại có thể lấy đi đổi với người trong thành lấy một ít phiếu công nghiệp mà trong thôn bọn họ không có.
Nhỏ đến ốc vít, lớn tới xe đạp, những thứ này đều cần phải dùng đến phiếu công nghiệp, nhưng loại phiếu này hiếm này, chỉ có người làm việc trong nhà máy mới lấy được, cho nên những người trong nhà có thân thích làm việc trong nhà máy, sẽ dùng lương thực, nhờ người đổi một ít phiếu trở về.
Mấy năm nay, chính phủ quản lý càng ngày càng nghiêm ngặt, không cho phép loại giao dịch riêng tư này của dân chúng, một khi bị bắt, nghiêm trọng thì sẽ bị phê bình, cho nên người trong thôn làm loại chuyện này đều cực kỳ cẩn thận, chỉ dám vụng trộm tìm người quen đổi, như vậy cho dù bị bắt, cũng có thể nói là thân thích qua lại bình thường.
Giang gia mấy năm nay sống không tệ, dù sao hai người Giang Đại Hải và Cố Đông Mai đều chịu làm, kiếm được công điểm cũng không tính là ít, hơn nữa còn có trợ cấp hàng tháng của Giang lão đầu.
Phòng hai Giang gia từ ngày đó sau khi náo loạn, không còn tới nhà cũ Giang gia nữa, ngày lễ tết dứt khoát trực tiếp đến nhà mẹ đẻ Phạm Hiểu Quyên, tựa hồ thật sự tính toán chặt đứt cửa họ hàng này. Trong lòng Giang Nhất Lưu rõ ràng, chú Hai kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, vẫn không buông lỏng cảnh giác với một nhà bọn họ.
Hiện tại thời tiết lạnh lẽo, thân thể Giang Nhất Lưu có thể do trong thai nhi không được bồi bổ, vừa đến loại thời tiết này sẽ tay chân lạnh lẽo, mỗi ngày có hơn phân nửa thời gian trốn trong giường nóng, đắp chăn thật dày không ra.
Đầu năm nay, rơm ngô, rơm lúa mì, bông, rơm đậu, rơm khoai lang đều nằm trong danh sách phân phối, bởi vì Giang Nhất Lưu, mỗi mùa đông, những thứ này được chia trong nhà cũng không đủ đốt, cuối cùng vẫn nhờ Mạnh Bình Xuyên ở trong thành tìm quan hệ, mua chút than về, thứ này so với rơm ngô đốt lâu hơn nhiều, đồng dạng, giá cả cũng lớn hơn.
"Em trai, chị giúp em mặc quần áo nhé." Tứ Ny chui vào trong chăn, đầu nho nhỏ rụt vào trong chăn bông dày, nhìn em trai ở một bên vạn phần không nỡ nói.
Mỗi lần chị cả vừa trở về sẽ có nghĩa là phải ăn cơm trưa, vậy cũng có nghĩa là phải rời giường, Tứ Ny dính ánh sáng của em trai, Miêu lão thái bởi vì ngày thường phải làm nhiều việc, không thể thời thời khắc khắc đặt tâm can bảo bối của mình ở dưới mí mắt, vì thế nên để cho cháu gái thứ tư có tuổi tác xấp xỉ em trai chăm sóc cháu trai, Giang Tứ Ny bởi vậy được hưởng quyền cùng em trai rời giường.
Tính tình Tứ Ny lười nhác, phản ứng ngày thường luôn chậm hơn người bình thường một nhịp, có thể là do khi còn bé cai sữa quá sớm, cả người gầy gò nho nhỏ, so với Giang Nhất Lưu nhỏ hơn cô bé hai tuổi, đi ra ngoài, không biết còn tưởng rằng hai người là long phượng thai.
Đừng nhìn vóc người cô bé không lớn, lại rất có ý thức làm chị gái, mỗi lần rời giường đều sẽ giúp em trai mặc quần áo, chỉ là Giang Nhất Lưu là người đã từng thành niên, làm sao có thể để cho chị gái hiện tại mới bảy tuổi giúp mình mặc quần áo, mỗi một lần đều sẽ từ chối.
Giang Nhất Lưu phải mặc rất nhiều quần áo, bởi vì vừa đến mùa này cậu luôn dễ bị cảm lạnh, đầu năm nay, trạm y tế trong thôn rất ít thuốc, một khi sốt phải đến bệnh viện huyện thành, là một chuyện vừa tốn thời gian, vừa tốn tiền bạc. Cho nên Giang Nhất ở trong thời tiết này luôn theo bản năng mặc thêm quần áo, tận lực để cho mình không bị cảm lạnh.
Nhưng Giang Đại Ny vẫn kiên trì mỗi buổi trưa trở về, cô bé cảm thấy chỉ có làm thêm chút việc trong lòng mới yên tâm, hiện tại trong nhà ba bé gái đều đi học, trong nhà có rất nhiều việc vặt, mỗi ngày cô bé làm nhiều hơn một chút, bà nội sẽ không nghĩ tới chuyện cho một trong các cô bé bỏ học trở về.
Giang Đại Ny thập phần quý trọng cơ hội không dễ dàng này, Giang Nhất Lưu cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng cô bé, ngoại trừ càng thêm thương tiếc với chị gái này, cũng không dám khuyên nhiều nữa.
Hiện tại đang là cuối thu, lúc này khí hậu đông bắc đã cực kì rét lạnh, Giang Đại Hải và Cố Đông Mai là chủ lực của đội sản xuất, lúc này cũng không cần nghỉ ngơi, đội sản xuất phải trước khi mùa đông giá rét đến, thu hoạch khoai lang trên mặt đất, những củ khoai lang này là khẩu phần chủ yếu của dân làng tiếp theo nửa năm, trong đó một bộ phận sẽ hấp chín phơi khô, chế biến thành bột khoai lang dễ bảo quản, nếu ăn uống tiết kiệm hơn, mỗi một gia đình được phân phối bột khoai lang cũng đủ cho cả gia đình ăn nửa năm, như vậy, lương thực còn lại có thể lấy đi đổi với người trong thành lấy một ít phiếu công nghiệp mà trong thôn bọn họ không có.
Nhỏ đến ốc vít, lớn tới xe đạp, những thứ này đều cần phải dùng đến phiếu công nghiệp, nhưng loại phiếu này hiếm này, chỉ có người làm việc trong nhà máy mới lấy được, cho nên những người trong nhà có thân thích làm việc trong nhà máy, sẽ dùng lương thực, nhờ người đổi một ít phiếu trở về.
Mấy năm nay, chính phủ quản lý càng ngày càng nghiêm ngặt, không cho phép loại giao dịch riêng tư này của dân chúng, một khi bị bắt, nghiêm trọng thì sẽ bị phê bình, cho nên người trong thôn làm loại chuyện này đều cực kỳ cẩn thận, chỉ dám vụng trộm tìm người quen đổi, như vậy cho dù bị bắt, cũng có thể nói là thân thích qua lại bình thường.
Giang gia mấy năm nay sống không tệ, dù sao hai người Giang Đại Hải và Cố Đông Mai đều chịu làm, kiếm được công điểm cũng không tính là ít, hơn nữa còn có trợ cấp hàng tháng của Giang lão đầu.
Phòng hai Giang gia từ ngày đó sau khi náo loạn, không còn tới nhà cũ Giang gia nữa, ngày lễ tết dứt khoát trực tiếp đến nhà mẹ đẻ Phạm Hiểu Quyên, tựa hồ thật sự tính toán chặt đứt cửa họ hàng này. Trong lòng Giang Nhất Lưu rõ ràng, chú Hai kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, vẫn không buông lỏng cảnh giác với một nhà bọn họ.
Hiện tại thời tiết lạnh lẽo, thân thể Giang Nhất Lưu có thể do trong thai nhi không được bồi bổ, vừa đến loại thời tiết này sẽ tay chân lạnh lẽo, mỗi ngày có hơn phân nửa thời gian trốn trong giường nóng, đắp chăn thật dày không ra.
Đầu năm nay, rơm ngô, rơm lúa mì, bông, rơm đậu, rơm khoai lang đều nằm trong danh sách phân phối, bởi vì Giang Nhất Lưu, mỗi mùa đông, những thứ này được chia trong nhà cũng không đủ đốt, cuối cùng vẫn nhờ Mạnh Bình Xuyên ở trong thành tìm quan hệ, mua chút than về, thứ này so với rơm ngô đốt lâu hơn nhiều, đồng dạng, giá cả cũng lớn hơn.
"Em trai, chị giúp em mặc quần áo nhé." Tứ Ny chui vào trong chăn, đầu nho nhỏ rụt vào trong chăn bông dày, nhìn em trai ở một bên vạn phần không nỡ nói.
Mỗi lần chị cả vừa trở về sẽ có nghĩa là phải ăn cơm trưa, vậy cũng có nghĩa là phải rời giường, Tứ Ny dính ánh sáng của em trai, Miêu lão thái bởi vì ngày thường phải làm nhiều việc, không thể thời thời khắc khắc đặt tâm can bảo bối của mình ở dưới mí mắt, vì thế nên để cho cháu gái thứ tư có tuổi tác xấp xỉ em trai chăm sóc cháu trai, Giang Tứ Ny bởi vậy được hưởng quyền cùng em trai rời giường.
Tính tình Tứ Ny lười nhác, phản ứng ngày thường luôn chậm hơn người bình thường một nhịp, có thể là do khi còn bé cai sữa quá sớm, cả người gầy gò nho nhỏ, so với Giang Nhất Lưu nhỏ hơn cô bé hai tuổi, đi ra ngoài, không biết còn tưởng rằng hai người là long phượng thai.
Đừng nhìn vóc người cô bé không lớn, lại rất có ý thức làm chị gái, mỗi lần rời giường đều sẽ giúp em trai mặc quần áo, chỉ là Giang Nhất Lưu là người đã từng thành niên, làm sao có thể để cho chị gái hiện tại mới bảy tuổi giúp mình mặc quần áo, mỗi một lần đều sẽ từ chối.
Giang Nhất Lưu phải mặc rất nhiều quần áo, bởi vì vừa đến mùa này cậu luôn dễ bị cảm lạnh, đầu năm nay, trạm y tế trong thôn rất ít thuốc, một khi sốt phải đến bệnh viện huyện thành, là một chuyện vừa tốn thời gian, vừa tốn tiền bạc. Cho nên Giang Nhất ở trong thời tiết này luôn theo bản năng mặc thêm quần áo, tận lực để cho mình không bị cảm lạnh.
Danh sách chương