Anh trai ở phía trước lái xe, Mạt Mạt ngồi ở phía sau, lén lút liếc về phía Hướng Triều Dương, anh trai cũng bởi vì cứu người đàn ông này mà hi sinh.

Hướng Triều Dương ngồi đối mặt với gương chiếu hậu, nhìn vô cùng rõ nhất cử nhất động của cô nhóc phía sau, môi anh giật giật, không biết đã đắc tội với cô nhóc này ở đâu.

Mạt Mạt trừng một hồi mắt cũng đau rồi, cô dụi dụi mắt, không làm chuyện vô ích nữa. Cô không bằng suy nghĩ thêm, làm thế nào để anh trai cách xa Hướng Triều Dương.

Mạt Mạt và anh trai vẫn giữ liên lạc với nhau, bây giờ vừa nhớ lại nội dung, cả người đều thấy không ổn. Anh trai từng câu từng chữ đều lộ ra vẻ sùng bái Hướng Triều Dương, cuối cùng trở thành những người anh em thân thiết, còn là anh trai chủ động nữa, mối quan hệ này không dễ ly gián.

Mạt Mạt âm thầm động viên, Vạn Lý Trường Thành cùng không phải một ngày liền xây xong, chỉ cần cô bền chí, cô tin chắc rằng với những nỗ lực không ngừng, anh trai nhất định sẽ cách xa Hướng Triều Dương ra.

Xe chạy một tiếng rưỡi mới đến quân đồn, xương cốt của Mạt Mạt đều có chút rã rời rồi, cô vô cùng nhớ con đường xi măng của tương lai.

Liên Thanh Bách thúc giục: “Nhanh xuống xe, đang nghĩ cái gì đó?”

Mạt Mạt duỗi người: “Biết rồi ạ.”

Hướng Triều Dương ngồi lên ghế lái, nói với Liên Thanh Bách: “Tôi lái xe về trước, cậu đưa Mạt Mạt quay về đi!”

Liên Thanh Bách nâng bưu kiện lên: “Được, buổi tối nhớ đến ăn cơm nhé.”

Mạt Mạt đợi xe chạy xa rồi, trong lòng cô đối với Hướng Triều Dương có vướng mắc, có chút không hài lòng nói: “Anh, những đồ ăn ngon này là em đem cho anh đấy.”

Liên Thanh Bách vỗ trán Mạt Mạt: “Nhóc con em, từ khi nào mà keo kiệt như thế hả? Doanh trưởng là anh em tốt của anh, bọn anh ai ăn cũng như nhau thôi.”

Mạt Mạt che trán nhịn không được hỏi: “Anh, anh và cái tảng băng đó tốt đến mức độ nào rồi?”

Liên Thanh Bách trừng Mạt Mạt một cái: “Gọi cái gì là tảng băng chứ, sau này phải gọi là anh Dương, cậu ấy cũng là anh của em, nghe chưa.”

Mạt Mạt chột dạ, ngay cả cách xưng hô mà cũng bảo vệ, không chết tâm mà hỏi tiếp: “Anh vẫn chưa nói với em, bọn anh tốt đến mức độ nào rồi.”



Liên Thanh Bách bối rối khi em gái luôn bám lấy vấn đề này, vẫn trả lời thật: “Tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, em nói xem tốt đến mức nào hả?”

Mạt Mạt vô cùng buồn bực, tự mình tìm ai đó để trút giận, giận dữ đi về phía trước.

Liên Thanh Bách dù có xem như là chậm chạp, cũng phát hiện em gái không thích Hướng Triều Dương, đuổi theo, đắc chí hỏi: “Em không thích Hướng Triều Dương như thế, không phải là đố kỵ đấy chứ, yên tâm, anh chỉ là anh trai của em thôi, trong lòng anh, em mãi mãi là quan trọng nhất.”

Mạt Mạt bước chân lập tức dừng lại: “Anh không phải là cho rằng em đang ghen tị, nghĩ rằng anh ta đã chiếm lấy anh chứ hả?”

“Lẽ nào không phải ư?” Liên Thanh Bách tỏ vẻ không cần giải thích nhiều với anh, anh cái gì cũng hiểu.

“Hừ hừ, anh nghĩ nhiều rồi.”

Liên Thanh Bách: “...”

Liên Mạt Mạt lười biếng giải thích với anh trai, tiếp tục đi về phía trước.

Liên Thanh Bách lúc này mới ý thức được anh đã nghĩ sai rồi, có chút tổn thương, liền hỏi: “Vậy con nhóc em làm sao lại không thích Hướng Triều Dương?”

Mạt Mạt đảo mắt một vòng, cô muốn ly gián thì phải bắt đầu từ hôm nay, thêm mắm thêm muối kể qua chuyện trên tàu lửa một lượt, các loại vu khống đều dùng hết, cái gì mà giúp người con gái khác chiếm chỗ, cái gì mà chặn chỗ ngồi không cho cô đi ra, chỉ còn thiếu nói thành loại người làm ra tội ác tày trời.

Liên Thanh Bách há hốc mồm: “Những gì em nói thực sự là Hướng Triều Dương làm sao?”

Mạt Mạt ánh mắt kiên định, gật đầu thật mạnh: “Còn thật hơn tiền.”

Liên Thanh Bách lại hỏi: “Người phụ nữ đó dáng vẻ như thế nào?”

Liên Mạt Mạt hoài nghi nhìn anh trai một cái, lẽ nào chỗ này còn có vấn đề gì? Miêu tả lại dáng vẻ của người phụ nữ đó một lượt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện