Lộ trình mười phút không xa, nhà của ông ngoại cũng là nhà đơn một cửa, Hướng Triều Dương mở cửa mời Mạt Mạt vào.
Mạt Mạt quan sát, có lẽ căn phòng khoảng hơn tám mươi mét vuông, hai bên xây nhà kho, là một ngôi nhà nhỏ rất bình thường, nhưng bước vào phòng khách thì bên trong có càn khôn.
Mạt Mạt ngốc nghếch đứng ngay cửa, toàn bộ đều là nội thất Hoàng Hoa Lê, trên giá trưng bày đầy đồ cổ, Mạt Mạt đoán chắc đều là hàng thật.
Hướng Triều Dương từ trong phòng ngủ bước ra, cầm một kiện hàng đưa cho Mạt Mạt. Thấy cô nhìn chăm chú vào đồ nội thất, anh liền giải thích: “Của Hoàng Hoa Lê đấy.”
Đương nhiên là Mạt Mạt biết là của Hoàng Hoa Lê: “Sao ông ngoại anh lại sống ở đây?”
Hướng Triều Dương giải thích: “Nhà được quyên tặng rồi.”
Mạt Mạt thầm nghĩ, ông ngoại Hướng Triều Dương đã nhìn đủ thông suốt hết rồi, nhưng bây giờ mấy thứ nội thất đồ cổ này vẫn là một phiền phức lớn.
Mạt Mạt nhận lấy gói hàng, nặng thật: “Cám ơn anh đã giúp mang gói hàng về giùm cho anh cả, nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Hướng Triều Dương ngừng lại một lúc rồi mới lên tiếng: “Được, tôi tiễn em.”
Mạt Mạt vừa đi vừa đấu tranh tâm lý, mặc dầu anh trai vì cứu Hướng Triều Dương mà hy sinh, nhưng đó không phải là lỗi của anh, cho dù là ai thì anh trai cũng sẽ cứu, bởi vì anh trai là quân nhân.
Mạt Mạt không trách Hướng Triều Dương, cô chỉ muốn anh trai rời xa Hướng Triều Dương để thay đổi số phận tử vong mà thôi, hơn nữa Hướng Triều Dương đối rất tốt với bọn họ, Mạt Mạt nói rõ ràng với bản thân rồi thì dừng chân lại: “Tôi nghe giáo viên nói, sang năm phải nghiêm khắc, nội thất nhà anh quá dễ thấy, anh hiểu ý tôi chứ?”
Mạt Mạt nói xong liền cúi đầu, cô thật sự sợ Hướng Triều Dương, may là Hướng Triều Dương không nghi ngờ Mạt Mạt, anh rể đã cảm nhận được nên nhắc nhở anh phải khiêm tốn, nhìn thấy Mạt Mạt cúi đầu như vậy, trong lòng anh rất ấm áp.
Cánh cửa lớn bị mở ầm một cái: “Triều Dương, sao cháu không về nhà dượng ăn cơm, cả nhà đều đang đợi cháu.”
Ngô Giai Giai và Ngô Mẫn bước vào, Hướng Triều Dương lạnh mặt: “Đi ra ngoài.”
Sự chú ý của Ngô Mẫn dồn vào Mạt Mạt, không quan tâm đến lời nói của Hướng Triều Dương: “Triều Dương, đây là ai?”
Ngô Mẫn cố ý không nói đến người yêu, bà ta hy vọng cháu gái mình sẽ được gả cho Hướng Triều Dương, rồi sau đó sẽ theo quân, sau này căn nhà của ông cụ Trang không phải của bà ta à, vừa vặn để cho con trai kết hôn dùng.
Hướng Triều Dương đanh mặt nói: “Không liên quan gì đến bà, đi ra ngoài.”
Ngô Giai Giai nhận ra Mạt Mạt, giương mắt nhìn: “Sao lại là cô?.”
Mạt Mạt trợn trừng mắt, nữ quân nhân đó, cô vẫn nên rút đi thì tốt hơn: “Tôi về trước đây.”
Nhìn thấy Mạt Mạt quay lưng đi, khuôn mặt của Hướng Triều Dương lạnh hơn đôi phần, ánh mắt có chút đáng sợ: “Cút.”
Vẻ mặt của Ngô Mẫn đột nhiên thay đổi, lúc nhỏ thằng nhóc này đã hận bà ta, hơn nữa là lớn lên bên cạnh ông cụ Trang và Hướng Triều Lộ, chuyện nên biết và không nên biết đều rõ tường tận, ngước mặt coi thường bà ta, nhưng lại chưa từng mắng bà ta, vậy mà hôm nay lại mắng bà? Ngô Mẫn muốn lên tiếng nhưng lại bị ánh mắt đáng sợ đó dọa sợ hãi, Ngô Giai Giai thì tim đập thình thịch, hai người đó chán nản bỏ đi.
Tiếng cửa ‘leng keng’ đóng lại, dọa Ngô Mẫn sợ hãi vỗ ngực.
Vẻ mặt Hướng Triều Dương lạnh lẽo, người mà ông ngoại hận nhất chính là Ngô Mẫn.
Ngô Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhéo Ngô Giai Giai: “Vô dụng, bây giờ không thể làm gì được nó.”
Ngô Giai Giai bĩu môi: “Còn không phải chuyện tốt do cô làm hay sao.”
Ngô Mẫn nghẹn họng: “Được rồi, về ăn cơm đi.”
Mạt Mạt về đến nhà mở bọc đồ ra thì ngạc nhiên, bên trong là thỏ và gà rừng phơi khô, mỗi thứ hai con, gần ba ký gạo, còn có kẹo bọc giấy cứng.
Mạt Mạt vui mừng khôn xiết, cô bỏ vào không gian một con gà rừng và một con thỏ, rồi lấy ra khoảng mười cân bột mì và một miếng thịt khô, lúc này mới hài lòng đi ngủ trưa.
Hướng Triều Dương khóa cửa đi đến rạp chiếu phim, gọi cặp song sinh ra: “Anh phải đi rồi, gần đây anh cả của em lại phải huấn luyện nên không có thời gian hồi âm, nếu như lại có ai thích chị của em thì phát điện báo cho anh, cầm lấy mười đồng này đi.”
Liên Thanh Nhân lùi một bước: “Bọn em có tiền.”
Hướng Triều Dương nhét cho Liên Thanh Nghĩa: “Cầm lấy, sau này anh sẽ tìm anh cả của em đòi, nên nhớ đây là bí mật của chúng ta, đừng để cho chị gái của em biết.”
Chỉ với một bữa cơm, cặp song sinh đã sớm công nhận Hướng Triều Dương, cũng chưa từng nghĩ Hướng Triều Dương sẽ nói dối.
Nhận được sự bảo đảm của cặp song sinh, lúc này Hướng Triều Dương mới yên tâm đến ga tàu.
Mạt Mạt quan sát, có lẽ căn phòng khoảng hơn tám mươi mét vuông, hai bên xây nhà kho, là một ngôi nhà nhỏ rất bình thường, nhưng bước vào phòng khách thì bên trong có càn khôn.
Mạt Mạt ngốc nghếch đứng ngay cửa, toàn bộ đều là nội thất Hoàng Hoa Lê, trên giá trưng bày đầy đồ cổ, Mạt Mạt đoán chắc đều là hàng thật.
Hướng Triều Dương từ trong phòng ngủ bước ra, cầm một kiện hàng đưa cho Mạt Mạt. Thấy cô nhìn chăm chú vào đồ nội thất, anh liền giải thích: “Của Hoàng Hoa Lê đấy.”
Đương nhiên là Mạt Mạt biết là của Hoàng Hoa Lê: “Sao ông ngoại anh lại sống ở đây?”
Hướng Triều Dương giải thích: “Nhà được quyên tặng rồi.”
Mạt Mạt thầm nghĩ, ông ngoại Hướng Triều Dương đã nhìn đủ thông suốt hết rồi, nhưng bây giờ mấy thứ nội thất đồ cổ này vẫn là một phiền phức lớn.
Mạt Mạt nhận lấy gói hàng, nặng thật: “Cám ơn anh đã giúp mang gói hàng về giùm cho anh cả, nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Hướng Triều Dương ngừng lại một lúc rồi mới lên tiếng: “Được, tôi tiễn em.”
Mạt Mạt vừa đi vừa đấu tranh tâm lý, mặc dầu anh trai vì cứu Hướng Triều Dương mà hy sinh, nhưng đó không phải là lỗi của anh, cho dù là ai thì anh trai cũng sẽ cứu, bởi vì anh trai là quân nhân.
Mạt Mạt không trách Hướng Triều Dương, cô chỉ muốn anh trai rời xa Hướng Triều Dương để thay đổi số phận tử vong mà thôi, hơn nữa Hướng Triều Dương đối rất tốt với bọn họ, Mạt Mạt nói rõ ràng với bản thân rồi thì dừng chân lại: “Tôi nghe giáo viên nói, sang năm phải nghiêm khắc, nội thất nhà anh quá dễ thấy, anh hiểu ý tôi chứ?”
Mạt Mạt nói xong liền cúi đầu, cô thật sự sợ Hướng Triều Dương, may là Hướng Triều Dương không nghi ngờ Mạt Mạt, anh rể đã cảm nhận được nên nhắc nhở anh phải khiêm tốn, nhìn thấy Mạt Mạt cúi đầu như vậy, trong lòng anh rất ấm áp.
Cánh cửa lớn bị mở ầm một cái: “Triều Dương, sao cháu không về nhà dượng ăn cơm, cả nhà đều đang đợi cháu.”
Ngô Giai Giai và Ngô Mẫn bước vào, Hướng Triều Dương lạnh mặt: “Đi ra ngoài.”
Sự chú ý của Ngô Mẫn dồn vào Mạt Mạt, không quan tâm đến lời nói của Hướng Triều Dương: “Triều Dương, đây là ai?”
Ngô Mẫn cố ý không nói đến người yêu, bà ta hy vọng cháu gái mình sẽ được gả cho Hướng Triều Dương, rồi sau đó sẽ theo quân, sau này căn nhà của ông cụ Trang không phải của bà ta à, vừa vặn để cho con trai kết hôn dùng.
Hướng Triều Dương đanh mặt nói: “Không liên quan gì đến bà, đi ra ngoài.”
Ngô Giai Giai nhận ra Mạt Mạt, giương mắt nhìn: “Sao lại là cô?.”
Mạt Mạt trợn trừng mắt, nữ quân nhân đó, cô vẫn nên rút đi thì tốt hơn: “Tôi về trước đây.”
Nhìn thấy Mạt Mạt quay lưng đi, khuôn mặt của Hướng Triều Dương lạnh hơn đôi phần, ánh mắt có chút đáng sợ: “Cút.”
Vẻ mặt của Ngô Mẫn đột nhiên thay đổi, lúc nhỏ thằng nhóc này đã hận bà ta, hơn nữa là lớn lên bên cạnh ông cụ Trang và Hướng Triều Lộ, chuyện nên biết và không nên biết đều rõ tường tận, ngước mặt coi thường bà ta, nhưng lại chưa từng mắng bà ta, vậy mà hôm nay lại mắng bà? Ngô Mẫn muốn lên tiếng nhưng lại bị ánh mắt đáng sợ đó dọa sợ hãi, Ngô Giai Giai thì tim đập thình thịch, hai người đó chán nản bỏ đi.
Tiếng cửa ‘leng keng’ đóng lại, dọa Ngô Mẫn sợ hãi vỗ ngực.
Vẻ mặt Hướng Triều Dương lạnh lẽo, người mà ông ngoại hận nhất chính là Ngô Mẫn.
Ngô Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhéo Ngô Giai Giai: “Vô dụng, bây giờ không thể làm gì được nó.”
Ngô Giai Giai bĩu môi: “Còn không phải chuyện tốt do cô làm hay sao.”
Ngô Mẫn nghẹn họng: “Được rồi, về ăn cơm đi.”
Mạt Mạt về đến nhà mở bọc đồ ra thì ngạc nhiên, bên trong là thỏ và gà rừng phơi khô, mỗi thứ hai con, gần ba ký gạo, còn có kẹo bọc giấy cứng.
Mạt Mạt vui mừng khôn xiết, cô bỏ vào không gian một con gà rừng và một con thỏ, rồi lấy ra khoảng mười cân bột mì và một miếng thịt khô, lúc này mới hài lòng đi ngủ trưa.
Hướng Triều Dương khóa cửa đi đến rạp chiếu phim, gọi cặp song sinh ra: “Anh phải đi rồi, gần đây anh cả của em lại phải huấn luyện nên không có thời gian hồi âm, nếu như lại có ai thích chị của em thì phát điện báo cho anh, cầm lấy mười đồng này đi.”
Liên Thanh Nhân lùi một bước: “Bọn em có tiền.”
Hướng Triều Dương nhét cho Liên Thanh Nghĩa: “Cầm lấy, sau này anh sẽ tìm anh cả của em đòi, nên nhớ đây là bí mật của chúng ta, đừng để cho chị gái của em biết.”
Chỉ với một bữa cơm, cặp song sinh đã sớm công nhận Hướng Triều Dương, cũng chưa từng nghĩ Hướng Triều Dương sẽ nói dối.
Nhận được sự bảo đảm của cặp song sinh, lúc này Hướng Triều Dương mới yên tâm đến ga tàu.
Danh sách chương