Mạt Mạt hôm nay làm không ít, muốn đem thịt mỡ nấu thành mỡ lợn, còn phải ngâm bắp cải.

Mạt Mạt vừa quay đầu thấy ánh mắt các em trai luôn liếc trộm hoa quả, lấy ra một quả táo và quýt chia làm ba phần, lại lấy ra sáu viên kẹo hoa quả, một người hai miếng: "Ăn đi!”

Ba anh em gian nan dời ánh mắt từ trên hoa quả, Liên Thanh Nhân ngượng ngùng gãi đầu: "Chị, chị chia sai rồi, phải là bốn phần.”

Mạt Mạt xoa đầu em năm: "Các em ăn đi, chị không thích ăn.”

Liên Thanh Nghĩa mím môi mỏng: "Chị, lý do này chả chính đáng gì cả, chị không ăn bọn em cũng không ăn.”

Mạt Mạt biết mình không ăn, các em trai sẽ không nhúc nhích: "Được, chị ăn.”

Mạt Mạt cắt một miếng trên mỗi miếng, lại lấy ra hai viên từ trong túi kẹo: "Lúc này được chưa!”

Mấy anh em cười hắc hắc ngây ngô, nhanh tay lẹ mắt duỗi tay về phần của mình, từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn, ba anh em ăn táo xong, Liên Thanh Nhân liếm môi: "Đã năm năm chưa từng ăn táo, em cũng sắp quên mất hương vị của táo rồi, thật ngon.”

Liên Thanh Nghĩa xoa đầu em năm: "Chúng ta còn ăn táo rồi, em năm cũng chưa từng ăn qua.”

Mạt Mạt ôm em năm: "Chị cam đoan sau này có thể ăn thường xuyên.”

Liên Thanh Nghĩa sờ đầu Mạt Mạt: "Chị không bị sốt chứ, hôm nay có thể mua được đều là vận khí ngất trời rồi.”

Mạt Mạt há miệng, lời nói đến bên miệng cuối cùng cũng không nói ra được: "Được rồi, chỉ có em nói nhiều, mau ăn đi, rồi lại đây giúp chị rửa bắp cải.”

Buổi tối người Điền Tình còn chưa vào đến nhà, thanh âm cao ngất lộ ra vui sướng: "Mau ra đây, xem ai đã trở về nè.”



Ba anh em giống như đạn pháo xông ra ngoài: "Cha, cha, con nhớ cha.”

Liên Quốc Trung ôm đứa con trai hai trong lòng, cánh tay trái ôm Thanh Nghĩa, lần lượt nhìn: "Để cho cha nhìn một chút, cha không ở nhà các con có gây sự hay không?”

Liên Thanh Nhân là con trai lớn nhất trong gia đình hiện giờ, tự nhận mình đi đầu làm không tệ, kiêu ngạo nói: "Chúng con thành thật lắm!”

Liên Thanh Nghĩa vội vàng tiến lại gần: "Chị có thể làm chứng. ”

Liên Mạt Mạt đứng ở bên cạnh bàn ăn, xuất thần nhìn chằm chằm cha, cô không cách nào tưởng tượng được, người cha cường tráng sẽ sớm qua đời, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống hốc mắt, Liên Mạt Mạt vội vàng lau nước mắt, vẫn bị Liên Quốc Trung nhìn thấy.

Giọng nói vang dội của Liên Quốc Trung yếu đi vài phần, mang theo đùa giỡn nói: "Mạt Mạt sao còn rớt hạt đậu vàng thế kia, nói cho cha biết có phải đám nhóc hỗn đản này không nghe lời đúng không, cha trút giận thay con.”

Liên Thanh Nghĩa nóng nảy, lập tức chạy ra thật xa, xác định chân cha đá không được mới yên tâm, gào thét: "Chị, chị đừng hại bọn em!”

Bộ dáng của Liên Thanh Nghĩa giống như người dở hơi, Liên Mạt Mạt không nhịn được cười ra tiếng: "Cha, con đã lâu không nhìn thấy cha, cảm giác cha gầy đi rồi.”

Liên Quốc Trung thở phào nhẹ nhõm, ông không sợ ra chiến trường, chỉ sợ con gái duy nhất trong nhà khóc, con gái không giống con trai, đánh thế nào cũng được, dù sao bọn nhỏ còn có thể lừa, nhưng con gái ông làm cha, thật không biết dỗ dành như thế nào.

Ba anh em đã lôi kéo cha đi nghe tin vận chuyển, Điền Tình thật vất vả mới nhìn thấy chồng cũng tiến lại gần ngồi, lẳng lặng nghe.

Người Mạt Mạt sùng bái nhất chính là cha, không chỉ bởi vì đã từng làm lính, mà còn bởi vì cha là người chồng và người cha có tư cách, tuy rằng có chút gia trưởng, nhưng cha biết tôn trọng vợ, cho dù vợ không có học thức cũng không xinh đẹp.

Cha Liên Quốc Trung, tên là sau khi gia nhập quân đội đã đổi, năm 58 vì vết thương không thể cầm súng xuất ngũ, kiêu ngạo của quân nhân không tiếp nhận chức vụ chuyên trách, nguyên bản lời nói của cha: "Tôi muốn ra chiến trường.”

Cha mang theo công lao hạng nhì xuất ngũ, trở về quê hương, lại bởi vì cha biết lái xe, được thủ trưởng giới thiệu vào nhà máy thép chạy vận chuyển, đến năm nay đã là năm thứ bảy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện