Anh phì cười: "Trốn vé cũng không thể trốn như vậy. Là kiểu ví dụ như chúng ta đi An Đông, nhưng chỉ mua vé đến ga kế tiếp, sau đó tiếp tục ngồi cho đến khi tới An Đông."
"Còn có thể như vậy?" Xuân Phân mở mang kiến thức.
Thiệu Diệu Tông: "Cũng không dễ dàng gì. Trên đường nhân viên sẽ soát vé sẽ phải trốn vào phòng vệ sinh. Tránh không được vẫn phải mua vé bổ sung."
"Vậy thì quá phiền toái rồi, còn không bằng thành thật mua vé. Phải rồi, mấy giờ sẽ đến?"
Thiệu Diệu Tông: "Chuyến này là tàu chậm, đến trạm là dừng lại, chắc sáng sớm mai sẽ tới."
Cô vuốt cằm tính toán: "Cũng được, vậy ngủ một giấc là tới."
"Không thể ngủ. Phải trông đồ nữa."
Đỗ Xuân Phân hạ giọng: "Trên tàu hỏa còn có trộm à?"
"Trên tàu nhiều nhất là trộm đấy."
Cô chớp mắt lên tinh thần, "Em trông chừng đồ, anh đi ngủ đi."
"Không vội." Diệu Tông phì cười, "Vẫn sớm." Đưa lòng trắng trứng cho con gái, phát hiện Đại Nha Nhị Nha nhìn anh, "Con có ăn không?"
Hai con bé vốn muốn ăn trứng hấp, vừa thấy Đại Ny cùng Nhị Ny ăn đến ngon lành, cho rằng trứng do cha bóc rất rất ngon, ra sức gật cái đầu nhỏ.
Xuân Phân biết thừa hai con gái không thể nhịn được, nên đã lấy bốn quả trứng, "Buổi sáng hai đứa ăn gì rồi?"
Đại Nha xòe cái tay nhỏ vừa trắng vừa tròn ra nói: "Ăn bánh bao rau, trứng hấp cùng cháo ạ."
Xuân Phân cố ý hỏi Diệu Tông: "Vậy Đại Ny cùng Nhị Ny ăn gì rồi?"
Anh chẳng để ý tới cô nữa.
Cô nén cười nói tiếp:"Để em đoán nhé!"
"Em không biết mệt à?" Anh quay qua nhìn cô.
Xuân Phân lắc đầu: "Em là tay chảo trong bếp đó, sức lực rất lớn."
Thiệu Diệu Tông liền đem hai cái lòng đỏ trứng nhét vào đầy miệng của mình, em không mệt, anh cũng không rảnh.
Xuân Phân ngây ra một lúc, rồi phì cười ha ha. Anh quay mặt đi chỗ khác, cái người phụ nữ này không chỉ thiếu tâm nhãn, còn có bệnh.
Bốn đứa bé cố không ăn nữa, một đám sững sỡ nhìn người mẹ ruột, chuyện gì vậy a. Chuyện gì mà vui vậy a.
Xuân Phân không cười nổi nữa, vội ho một tiếng, "Hai đứa kêu Đại Ny Nhị Ny sao? Trùng hợp ghê, hai nhóc của em kêu Đại Nha Nhị Nha. Vừa nghe liền biết chị em trong nhà."
Lòng đỏ trứng đúng là nghẹn chết người, Thiệu Diệu Tông nhiều năm nay không có ăn trứng luộc, đã quên hẳn hương vị lòng đỏ, một lúc ăn hai cái, nghẹn đến trợn trắng mắt. May là đúng lúc quay đầu đi, Xuân Phân và mấy đứa nhóc không thấy được. Anh có cái bình nước quân dụng, treo trên người, nước ngụm nước cho trôi miếng trứng, nói: "Đại Ny Nhị Ny là mẹ anh đặt cho. Anh mong muốn hai con cả đời bình an, nên đứa lớn gọi Bình Bình, đứa nhỏ gọi An An. Qua hai năm nữa đến tuổi đi học thì gọi Thiệu Nhất Bình, Thiệu Nhất An. Đại Nha cùng Nhị Nha cũng là bà nội đặt cho đi."
Đỗ Xuân Phân: "Bố dượng hai đứa đặt đó. Không ngờ tới phải không?"
Thiệu Diệu Tông suýt thì bị sặc nước: "Anh ta... Anh ta không phải từng là học sinh à?"
Vậy mà tên con gái lại đặt tùy tiện như thế.
Đỗ Xuân Phân: "Mẹ hắn nói tên xấu dễ nuôi."
Hai nha đầu nhìn Đỗ Xuân Phân.
Cô nói: "Mắng người cha trước kia của hai đứa đó."
"Người cha xấu đó!" Đại Nha nói xong gật đầu nhỏ, nên mắng.
Đỗ Xuân Phân nói với Thiệu Diệu Tông: "Con gái theo em, xinh đẹp, lại là song sinh, liền chọn cho hai đứa một cái tên.... Điềm Mỹ. Thế nào?"
Thiệu Diệu Tông thầm nghĩ, dễ nghe hơn so với Đại Nha Nhị Nha.
"Được lắm."
Đỗ Xuân Phân giả vờ thản nhiên hỏi: "Vậy anh nói xem hai đứa theo họ của ai?"
Thiệu Diệu Tông không biết trong câu hỏi này có bẫy."Anh nghe theo em."
Đỗ Xuân Phân có chút thất vọng, không phải anh nên nói là: "Theo họ Thiệu của anh."
"Theo họ của anh đi" Đỗ Xuân Phân tối hôm qua suy nghĩ về vấn đề này, "Bốn đứa con mà hai đứa theo họ anh, hai đứa theo em, thêm vào quan hệ của chúng ta, hàng xóm khẳng định lời ra tiếng vào. Theo họ anh, vừa đúng mấy đứa đều ba tuổi, nói là em sinh được."
Thiệu Diệu Tông kinh ngạc: "Em?"
"Sinh bốn. Làm sao chứ?" Đỗ Xuân Phân hỏi lại.
"Còn có thể như vậy?" Xuân Phân mở mang kiến thức.
Thiệu Diệu Tông: "Cũng không dễ dàng gì. Trên đường nhân viên sẽ soát vé sẽ phải trốn vào phòng vệ sinh. Tránh không được vẫn phải mua vé bổ sung."
"Vậy thì quá phiền toái rồi, còn không bằng thành thật mua vé. Phải rồi, mấy giờ sẽ đến?"
Thiệu Diệu Tông: "Chuyến này là tàu chậm, đến trạm là dừng lại, chắc sáng sớm mai sẽ tới."
Cô vuốt cằm tính toán: "Cũng được, vậy ngủ một giấc là tới."
"Không thể ngủ. Phải trông đồ nữa."
Đỗ Xuân Phân hạ giọng: "Trên tàu hỏa còn có trộm à?"
"Trên tàu nhiều nhất là trộm đấy."
Cô chớp mắt lên tinh thần, "Em trông chừng đồ, anh đi ngủ đi."
"Không vội." Diệu Tông phì cười, "Vẫn sớm." Đưa lòng trắng trứng cho con gái, phát hiện Đại Nha Nhị Nha nhìn anh, "Con có ăn không?"
Hai con bé vốn muốn ăn trứng hấp, vừa thấy Đại Ny cùng Nhị Ny ăn đến ngon lành, cho rằng trứng do cha bóc rất rất ngon, ra sức gật cái đầu nhỏ.
Xuân Phân biết thừa hai con gái không thể nhịn được, nên đã lấy bốn quả trứng, "Buổi sáng hai đứa ăn gì rồi?"
Đại Nha xòe cái tay nhỏ vừa trắng vừa tròn ra nói: "Ăn bánh bao rau, trứng hấp cùng cháo ạ."
Xuân Phân cố ý hỏi Diệu Tông: "Vậy Đại Ny cùng Nhị Ny ăn gì rồi?"
Anh chẳng để ý tới cô nữa.
Cô nén cười nói tiếp:"Để em đoán nhé!"
"Em không biết mệt à?" Anh quay qua nhìn cô.
Xuân Phân lắc đầu: "Em là tay chảo trong bếp đó, sức lực rất lớn."
Thiệu Diệu Tông liền đem hai cái lòng đỏ trứng nhét vào đầy miệng của mình, em không mệt, anh cũng không rảnh.
Xuân Phân ngây ra một lúc, rồi phì cười ha ha. Anh quay mặt đi chỗ khác, cái người phụ nữ này không chỉ thiếu tâm nhãn, còn có bệnh.
Bốn đứa bé cố không ăn nữa, một đám sững sỡ nhìn người mẹ ruột, chuyện gì vậy a. Chuyện gì mà vui vậy a.
Xuân Phân không cười nổi nữa, vội ho một tiếng, "Hai đứa kêu Đại Ny Nhị Ny sao? Trùng hợp ghê, hai nhóc của em kêu Đại Nha Nhị Nha. Vừa nghe liền biết chị em trong nhà."
Lòng đỏ trứng đúng là nghẹn chết người, Thiệu Diệu Tông nhiều năm nay không có ăn trứng luộc, đã quên hẳn hương vị lòng đỏ, một lúc ăn hai cái, nghẹn đến trợn trắng mắt. May là đúng lúc quay đầu đi, Xuân Phân và mấy đứa nhóc không thấy được. Anh có cái bình nước quân dụng, treo trên người, nước ngụm nước cho trôi miếng trứng, nói: "Đại Ny Nhị Ny là mẹ anh đặt cho. Anh mong muốn hai con cả đời bình an, nên đứa lớn gọi Bình Bình, đứa nhỏ gọi An An. Qua hai năm nữa đến tuổi đi học thì gọi Thiệu Nhất Bình, Thiệu Nhất An. Đại Nha cùng Nhị Nha cũng là bà nội đặt cho đi."
Đỗ Xuân Phân: "Bố dượng hai đứa đặt đó. Không ngờ tới phải không?"
Thiệu Diệu Tông suýt thì bị sặc nước: "Anh ta... Anh ta không phải từng là học sinh à?"
Vậy mà tên con gái lại đặt tùy tiện như thế.
Đỗ Xuân Phân: "Mẹ hắn nói tên xấu dễ nuôi."
Hai nha đầu nhìn Đỗ Xuân Phân.
Cô nói: "Mắng người cha trước kia của hai đứa đó."
"Người cha xấu đó!" Đại Nha nói xong gật đầu nhỏ, nên mắng.
Đỗ Xuân Phân nói với Thiệu Diệu Tông: "Con gái theo em, xinh đẹp, lại là song sinh, liền chọn cho hai đứa một cái tên.... Điềm Mỹ. Thế nào?"
Thiệu Diệu Tông thầm nghĩ, dễ nghe hơn so với Đại Nha Nhị Nha.
"Được lắm."
Đỗ Xuân Phân giả vờ thản nhiên hỏi: "Vậy anh nói xem hai đứa theo họ của ai?"
Thiệu Diệu Tông không biết trong câu hỏi này có bẫy."Anh nghe theo em."
Đỗ Xuân Phân có chút thất vọng, không phải anh nên nói là: "Theo họ Thiệu của anh."
"Theo họ của anh đi" Đỗ Xuân Phân tối hôm qua suy nghĩ về vấn đề này, "Bốn đứa con mà hai đứa theo họ anh, hai đứa theo em, thêm vào quan hệ của chúng ta, hàng xóm khẳng định lời ra tiếng vào. Theo họ anh, vừa đúng mấy đứa đều ba tuổi, nói là em sinh được."
Thiệu Diệu Tông kinh ngạc: "Em?"
"Sinh bốn. Làm sao chứ?" Đỗ Xuân Phân hỏi lại.
Danh sách chương