Editor: Hannah
Thiệu Diệu Tông nhìn không được, sao có thể dạy con nhỏ như thế.
Trẻ con nếu giống cô thiếu tim thiếu phổi, còn lấy chồng thế nào.
"Đỗ Xuân Phân —— "
"Đang dạy con gái anh, chờ tôi dạy tốt thì nói tiếp." Đỗ Xuân Phân qua mặt về phí anh, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Thiệu Diệu Tông lập tức đem lời muốn nói nuốt trở về —— không thể ở trên xe lửa trình diễn bạo lực gia đình.
Đỗ Xuân Phân nhìn về phía Bình Bình cùng An An, hai đứa trẻ cũng đang nhìn cô, đáy mắt lộ ra bất an như cũ.
Đã thấy nhiều đứa trẻ nghịch ngợm gây sự, dám lên trời. Lần thứ nhất gặp được đứa nhỏ lá gan nhỏ như vậy, Đỗ Xuân Phân cũng luống cuống, như vậy thì dạy làm sao.
Bỗng nhiên lời chị Trương vang lên ở bên tai, cha mẹ Thiệu Diệu Tông trọng nam khinh nữ, có đồ ăn ngon để cho cháu trai, để hai cháu gái sang một bên, "Có Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ hỗ trợ, bà nội và ông nội hai con cũng đánh không lại bốn người các con."
Con ngươi Bình Bình cùng An An sáng lên.
Thiệu Diệu Tông không dám tin khẽ nhếch miệng.
Trong lòng Đỗ Xuân Phân vui vẻ, có cách rồi. Xuất ra ôn nhu cùng thiện lương cả đời, "Mẹ dạy cho các con đánh như thế nào nhé?"
Bốn nhóc con vểnh tai, thân thể nghiêng về phía trước, tới gần Đỗ Xuân Phân, bộ dáng như chỉ sợ để lọt mất một chữ, làm tim Thiệu Diệu Tông kìm nén đến khó chịu —— cha mẹ anh nhất định đã đánh chửi hai đứa bé. Trẻ con không để ý lời nói, cũng không hiểu sắc mặt người lớn sẽ không có biểu cảm như vậy.
Thiệu Diệu Tông quay mặt qua chỗ khác, che giấu khóe mắt chua xót.
Đỗ Xuân Phân: "Bình Bình cùng An An ôm lấy chân của ông ta. Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ túm tay ông ta dùng sức cắn. Nếu người đó muốn hất các con ra, các con liền buông tay, đổi thành véo. Biết véo là thế nào không?"
Điềm Nhi: "Mẹ, con biết."
“Chút nữa con dạy Bình Bình và An An. Bình Bình, An An, thời điểm ôm chân, nếu ông ta mặc quần áo mỏng, thì cắn lên đùi ông ta. Nếu mặc dày, ra sức nhảy ngay trên chân hắn. Giẫm đầu ngón chân, đừng giẫm lên mu bàn chân." Giơ chân lên chỉ cho mấy đứa trẻ con nhìn, "Đừng sợ, làm không tốt thì có mẹ. Đánh không lại thì tìm mẹ hỗ trợ. Nhớ chưa?"
Bốn đứa trẻ dùng sức gật gật đầu.
Đỗ Xuân Phân rất hài lòng: "Là con ngoan của mẹ. Khát không?"
Mấy đứa bé ngẩn người, không ngờ chuyển chủ đề nhanh như vậy, chưa kịp phản ứng lại nên nghiêng cái đầu nhỏ.
Đỗ Xuân Phân chọc Thiệu Diệu Tông một khuỷu tay.
Thiệu Diệu Tông cầm bình tráng men nấu nước nóng.
Đỗ Xuân Phân lấy ra hai miếng bánh ngọt gạo nếp, một đứa bé một nửa, "Ăn đi. Ăn không hết cho cha. Cha thích ăn."
Khi Thiệu Diệu Tông trở về, trong tay có thêm bốn khối bánh ngọt gạo nếp gặm ngổn ngang lung tung, có chút không rõ ràng cho lắm nhìn Đỗ Xuân Phân.
Đỗ Xuân Phân: "Anh múc nước vất vả, để lại cho anh."
Thiệu Diệu Tông hoài nghi cô lại nói bậy, "Em với mấy con ăn đi."
Điềm Nhi lắc đầu: "No bụng nha." Vỗ vỗ bụng nhỏ, "Phình lên."
Thiệu Diệu Tông không khỏi nhìn Đỗ Xuân Phân, vậy ra là đồ thừa.
Đỗ Xuân Phân gật đầu, thừa thì thế nào?
Thiệu Diệu Tông hối hận, anh không nên vì tìm mẹ cho con mà vội vàng kết hôn.
"Mẹ, con muốn ngủ." Điềm Nhi duỗi tay nhỏ muốn ôm một cái.
Tiểu Mỹ cùng Điềm Nhi là song bào thai, yêu thích cùng thói quen giống nhau. Tiểu Mỹ nhịn không được ngáp. Đỗ Xuân Phân mặc kệ Thiệu Diệu Tông, dẫn mấy con tới một bên khác, để Tiểu Mỹ ngủ bên người cô, Điềm Nhi ngủ đối diện, cô chân vểnh tới phía đối diện cản trở Điềm Nhi không lăn xuống đất.
Thiệu Diệu Tông không có kinh nghiệm, thấy thế hỏi: "Bình Bình, An An, buồn ngủ không?"
Hai bé không buồn ngủ, nhưng nhìn thấy Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ ngủ, cảm thấy hai bé cũng nên đi ngủ.
Thiệu Diệu Tông để con gái lớn ngủ phía đối diện, con gái nhỏ ngủ bên người, từ trong cái sọt cầm mấy bộ quần áo đắp cho bốn đứa bé.
Mặt trời ngoài cửa sổ chói chăng, Đỗ Xuân Phân hỏi: "Không nóng?"
"Khi xe lửa chạy, gió thổi vào sẽ lạnh."
Đỗ Xuân Phân: "Mở cửa nửa giờ còn chưa lạnh maf?"
Thiệu Diệu Tông chỉ cho cô nhìn: "Gần đây có thôn trang, trên đường sắt khả năng có người có gia súc, xe lửa không dám chạy quá nhanh."
Đỗ Xuân Phân mơ hồ có thể nhìn thấy từng dãy nhà tranh, "Bộ đội là nhà ngói bùn, hay là nhà tranh?"
"Nhà ngói thêm gạch xanh và đá."
Đáy lòng Đỗ Xuân Phân nhiều ra mấy phần vui vẻ, "Vậy còn tốt. Có giường thì sao?"
"Không có. Mùa đông nhà chính đốt lò, là loại ống khói thông đi ra bên ngoài, cũng không lạnh." Thiệu Diệu Tông nghĩ nghĩ, nhiều hơn một câu, "Bộ đội lắp đặt tốt rồi. Nhưng chúng ta phải tự mua than đá."
Thiệu Diệu Tông nhìn không được, sao có thể dạy con nhỏ như thế.
Trẻ con nếu giống cô thiếu tim thiếu phổi, còn lấy chồng thế nào.
"Đỗ Xuân Phân —— "
"Đang dạy con gái anh, chờ tôi dạy tốt thì nói tiếp." Đỗ Xuân Phân qua mặt về phí anh, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Thiệu Diệu Tông lập tức đem lời muốn nói nuốt trở về —— không thể ở trên xe lửa trình diễn bạo lực gia đình.
Đỗ Xuân Phân nhìn về phía Bình Bình cùng An An, hai đứa trẻ cũng đang nhìn cô, đáy mắt lộ ra bất an như cũ.
Đã thấy nhiều đứa trẻ nghịch ngợm gây sự, dám lên trời. Lần thứ nhất gặp được đứa nhỏ lá gan nhỏ như vậy, Đỗ Xuân Phân cũng luống cuống, như vậy thì dạy làm sao.
Bỗng nhiên lời chị Trương vang lên ở bên tai, cha mẹ Thiệu Diệu Tông trọng nam khinh nữ, có đồ ăn ngon để cho cháu trai, để hai cháu gái sang một bên, "Có Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ hỗ trợ, bà nội và ông nội hai con cũng đánh không lại bốn người các con."
Con ngươi Bình Bình cùng An An sáng lên.
Thiệu Diệu Tông không dám tin khẽ nhếch miệng.
Trong lòng Đỗ Xuân Phân vui vẻ, có cách rồi. Xuất ra ôn nhu cùng thiện lương cả đời, "Mẹ dạy cho các con đánh như thế nào nhé?"
Bốn nhóc con vểnh tai, thân thể nghiêng về phía trước, tới gần Đỗ Xuân Phân, bộ dáng như chỉ sợ để lọt mất một chữ, làm tim Thiệu Diệu Tông kìm nén đến khó chịu —— cha mẹ anh nhất định đã đánh chửi hai đứa bé. Trẻ con không để ý lời nói, cũng không hiểu sắc mặt người lớn sẽ không có biểu cảm như vậy.
Thiệu Diệu Tông quay mặt qua chỗ khác, che giấu khóe mắt chua xót.
Đỗ Xuân Phân: "Bình Bình cùng An An ôm lấy chân của ông ta. Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ túm tay ông ta dùng sức cắn. Nếu người đó muốn hất các con ra, các con liền buông tay, đổi thành véo. Biết véo là thế nào không?"
Điềm Nhi: "Mẹ, con biết."
“Chút nữa con dạy Bình Bình và An An. Bình Bình, An An, thời điểm ôm chân, nếu ông ta mặc quần áo mỏng, thì cắn lên đùi ông ta. Nếu mặc dày, ra sức nhảy ngay trên chân hắn. Giẫm đầu ngón chân, đừng giẫm lên mu bàn chân." Giơ chân lên chỉ cho mấy đứa trẻ con nhìn, "Đừng sợ, làm không tốt thì có mẹ. Đánh không lại thì tìm mẹ hỗ trợ. Nhớ chưa?"
Bốn đứa trẻ dùng sức gật gật đầu.
Đỗ Xuân Phân rất hài lòng: "Là con ngoan của mẹ. Khát không?"
Mấy đứa bé ngẩn người, không ngờ chuyển chủ đề nhanh như vậy, chưa kịp phản ứng lại nên nghiêng cái đầu nhỏ.
Đỗ Xuân Phân chọc Thiệu Diệu Tông một khuỷu tay.
Thiệu Diệu Tông cầm bình tráng men nấu nước nóng.
Đỗ Xuân Phân lấy ra hai miếng bánh ngọt gạo nếp, một đứa bé một nửa, "Ăn đi. Ăn không hết cho cha. Cha thích ăn."
Khi Thiệu Diệu Tông trở về, trong tay có thêm bốn khối bánh ngọt gạo nếp gặm ngổn ngang lung tung, có chút không rõ ràng cho lắm nhìn Đỗ Xuân Phân.
Đỗ Xuân Phân: "Anh múc nước vất vả, để lại cho anh."
Thiệu Diệu Tông hoài nghi cô lại nói bậy, "Em với mấy con ăn đi."
Điềm Nhi lắc đầu: "No bụng nha." Vỗ vỗ bụng nhỏ, "Phình lên."
Thiệu Diệu Tông không khỏi nhìn Đỗ Xuân Phân, vậy ra là đồ thừa.
Đỗ Xuân Phân gật đầu, thừa thì thế nào?
Thiệu Diệu Tông hối hận, anh không nên vì tìm mẹ cho con mà vội vàng kết hôn.
"Mẹ, con muốn ngủ." Điềm Nhi duỗi tay nhỏ muốn ôm một cái.
Tiểu Mỹ cùng Điềm Nhi là song bào thai, yêu thích cùng thói quen giống nhau. Tiểu Mỹ nhịn không được ngáp. Đỗ Xuân Phân mặc kệ Thiệu Diệu Tông, dẫn mấy con tới một bên khác, để Tiểu Mỹ ngủ bên người cô, Điềm Nhi ngủ đối diện, cô chân vểnh tới phía đối diện cản trở Điềm Nhi không lăn xuống đất.
Thiệu Diệu Tông không có kinh nghiệm, thấy thế hỏi: "Bình Bình, An An, buồn ngủ không?"
Hai bé không buồn ngủ, nhưng nhìn thấy Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ ngủ, cảm thấy hai bé cũng nên đi ngủ.
Thiệu Diệu Tông để con gái lớn ngủ phía đối diện, con gái nhỏ ngủ bên người, từ trong cái sọt cầm mấy bộ quần áo đắp cho bốn đứa bé.
Mặt trời ngoài cửa sổ chói chăng, Đỗ Xuân Phân hỏi: "Không nóng?"
"Khi xe lửa chạy, gió thổi vào sẽ lạnh."
Đỗ Xuân Phân: "Mở cửa nửa giờ còn chưa lạnh maf?"
Thiệu Diệu Tông chỉ cho cô nhìn: "Gần đây có thôn trang, trên đường sắt khả năng có người có gia súc, xe lửa không dám chạy quá nhanh."
Đỗ Xuân Phân mơ hồ có thể nhìn thấy từng dãy nhà tranh, "Bộ đội là nhà ngói bùn, hay là nhà tranh?"
"Nhà ngói thêm gạch xanh và đá."
Đáy lòng Đỗ Xuân Phân nhiều ra mấy phần vui vẻ, "Vậy còn tốt. Có giường thì sao?"
"Không có. Mùa đông nhà chính đốt lò, là loại ống khói thông đi ra bên ngoài, cũng không lạnh." Thiệu Diệu Tông nghĩ nghĩ, nhiều hơn một câu, "Bộ đội lắp đặt tốt rồi. Nhưng chúng ta phải tự mua than đá."
Danh sách chương