Editor: Hannah

Đỗ Xuân Phân: "Không có là được rồi. Ngày mai bộ đội ra quy định như vậy, ngày kia tôi sẽ chôn những vật này luôn."

"Nói không lại cô." Thiệu Diệu Tông tiếp tục đi thu dọn đồ dùng của ba cha con anh.

Đỗ Xuân Phân rất hài lòng: "Con gái, buổi chiều mẹ—— "

"Đầu tiên phải thu dọn trong nhà cho xong." Thiệu Diệu Tông đánh gãy lời cô.

Đỗ Xuân Phân một đêm không ngủ, cũng không có tinh thần lên núi xuống sông. Chẳng qua trêu chọc Thiệu Diệu Tông, nhìn anh gấp tới mức xoay vòng quanh.

Chỉ có chút định lực như thế, thật sự không giống người làm quan.

"Được. Tôi thu dọn quần áo, anh đi múc nước cọ nồi rửa vạc."

Chỉ cần cô thành thành thật thật ở nhà, để anh lên núi xuống sông đều được.

Nồi bát, bồn nước và vạc nước rửa sạch sẽ, Thiệu Diệu Tông lại thu dọn phòng bếp lưu loát, gánh một vạc nước, liền lái xe về bộ đội.

Thiệu Diệu Tông đem Đỗ Xuân Phân nương ba vật liệu đưa lên, liền đi thực phẩm phụ xưởng.

Sau một tiếng, lại kéo về nửa xe đồ vật, trong đó có một nửa là than nắm.

Mua than đá làm than nắm rất rẻ. Nhưng bây giờ phải nấu nước, thời gian không cho phép.

Thiệu Diệu Tông đi vào phòng bếp ở sát vách đốt một lò than nắm, lại dùng vạc nước đè nặng lên, rồi đi vào nhà chính.



Đỗ Xuân Phân đang chuyển giường.

Thiệu Diệu Tông hỏi: "Sao không để dựa vào tường?"

"Nhà anh chỉ có hai cái giường, phòng này chỉ một mét hai, phòng phía đông cũng một mét hai. Anh và em đều gầy, ngủ trên giường một mét hai cũng được. Nhưng bốn đứa bé thì ngủ làm sao? Hai cái giường hợp nhất, mấy đứa bé ngủ ở giữa, anh và en ngủ ở hai bên. Qua một thời gian bốn bé lớn thêm một chút, lại làm một giường mới cho chúng ta ngủ." Đỗ Xuân Phân nói xong nhìn anh, để anh ngẫm lại.

Trương Liên Phương cùng Lý Khánh Đức ban đầu giới thiệu đối tượng cho Đỗ Xuân, không nói cha mẹ Thiệu Diệu Tông bất công không có lương tâm. Bọn hắn cũng không nói cho Thiệu Diệu Tông rằng Đỗ Xuân Phân đã có hai đứa bé.

Bình Bình cùng An An mới hơn hai tuổi, Thiệu Diệu Tông không nghĩ tới sẽ cho hai bé làm hai chiếc giường riêng.

Lúc này Thiệu Diệu Tông mới ý thức được nếu hai chiếc giường nhỏ không ở cùng một chỗ, anh và Đỗ Xuân Phân chỉ có thể ngủ ở trên đất.

Nhà chính có ba gian, ở giữa là phòng khách, con gái ngủ ở phòng phía tây, Thiệu Diệu Tông ở phía đông. Phòng bếp ở phía đông, cách phòng ngủ một cái hẻm rộng một mét hai, bởi vì có phòng bếp cản trở, thường xuyên không thấy ánh mặt trời.

Thiệu Diệu Tông: "Chuyển giường của chúng ta. Phòng phía đông bị phòng bếp che lại, gió mùa hè không vào được."

Điểm này Đỗ Xuân Phân không có chú ý.

Hai vợ chồng đem giường dọn lại, lsau đó tìm quần áo mấy đứa bé ra, nước cũng đã nóng.

Đỗ Xuân Phân lột sạch bốn đứa bé theo thứ tự rồi ném vào trong chậu nước, vui cười ha ha.

"Cười cái gì?"

Đỗ Xuân Phân chỉ vào bốn nhóc con: "Giống bỏ sủi cảo vào nồi hay không?"

"Đây là con gái em." Thiệu Diệu Tông trừng mắt nhìn cô một chút, cái người thiếu thông minh này, ngay cả con gái ruột của mình cũng trêu chọc, "Tranh thủ thời gian tắm đi, giữa trưa có ánh mặt trời cũng đỡ lạnh. Ăn cái gì? Anh đi làm."



Đỗ Xuân Phân: "Anh biết?"

Thiệu Diệu Tông muốn nói, đương nhiên! Sau đó nhìn thấy nồi ở trên bàn cơm nhỏ, những dụng cụ nấu ăn này, rốt cục mới nhớ tới, Đỗ Xuân Phân là đầu bếp, đầu bếp tiệm cơm quốc doanh thành phố Tân Hải.

"Nấu cháo. Ăn một chút rồi đi ngủ, buổi chiều lại đi mua đồ ăn."

Đỗ Xuân Phân: "Chờ một thời gian thì em đi tìm việc. Nếu không kiếm đủ xài, thì dùng cái gì cung cấp cho mấy đứa bé đi học."

Thiệu Diệu Tông không dám nói, tôi có tiền. Thành thành thật thật đáp một tiếng: "Được."

"Về sau tiền lương đưa cho em."

Thiệu Diệu Tông không có phản đối nhưng nghĩ đến tình huống cô mua mua mua ở Tân Hải, "Tiền phải tiêu tiết kiệm một chút."

"Em nuôi hai đứa bé, anh nuôi hai đứa bé, một tháng em có hơn ba mươi sáu đồng năm có dư, còn anh không có tiền. Anh dạy em phải tiêu tiết kiệm một chút?" Đỗ Xuân Phân không khỏi trừng mắt.

Thiệu Diệu Tông liền biết không thể nói về chuyện này nữa, "Em tự xem rồi làm thôi."

Đỗ Xuân Phân định tắm xong cho mấy đứa bé lại gội đầu, nhưng khi đụng vào tóc Bình Bình cùng An An, suýt chút nữa ném khăn mặt ra, đứa bé nhỏ như vậy lại có con trí (rận). Nhìn kĩ trên tóc có lốm đốm trứng trí trắng dày đặc.

Trầm ngâm một lát, Đỗ Xuân Phân cười hỏi: "Bình Bình, An An, mẹ cắt hai con như tóc Điềm Nhi, Tiểu Mỹ có được hay không?"

Hai bé con nhìn Điềm Nhi và Tiểu Mỹ.

Hai cô bé lắc lư đầu một chút, tóc đen phiêu dật cũng lắc lư mấy lần, nhìn rất tiêu sái.

Hai đứa bé không hiểu nghĩa của tiêu sái, chỉ cảm thấy đẹp mắt, dùng sức "Ừ" một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện