Editor: Hannah

Nhà ăn Trường học

Thiệu Diệu Tông thấy cô còn nhớ, không khỏi lộ ra ý cười: "Anh cho là em đã quên."

"Sao có khả năng. Nhà 'Trần Thế Mỹ' không có tiền, quần áo giày Điềm Nhi và Tiểu Mỹ từ nhỏ đến lớn đều là em đặt mua."

Đỗ Xuân Phân rất thông minh, Thiệu Diệu Tông lại có một việc vẫn nghĩ không thông, "Trước khi em và hắn ta kết hôn, không có đi tới nhà hắn ta nhìn thử?"

"Khi đó nhà ai cũng nghèo. Người trong thành phố cũng không dám ăn no đầy bụng. Anh Lý cùng chị dâu Trương một ngày hai bữa cơm. Lúc ấy em nghĩ là, nhà hắn ta tuy nghèo, nhưng hắn ta có công việc, em có công việc, vất vả mấy năm, sau khi em trai em gái anh ta lớn lên thì sẽ tốt hơn." Đỗ Xuân Phân cười lạnh, "Xác thực tốt hơn, cùng con gái lãnh đạo rất tốt."

Thiệu Diệu Tông hỏi: "Thành phố Tân Hải?"

"Đúng vậy." Đỗ Xuân Phân khinh bỉ, "Con gái thị trưởng, em chỉ muốn cười khinh thường hắn ta. Kiến thức hạn hẹp. Năm mươi tuổi vẫn chỉ là khu trưởng, tìm con gái ông ta lại giúp được cái gì."

Thiệu Diệu Tông cười.

"Anh không tin?"

Thiệu Diệu Tông không nghĩ tới cô thế mà có thể nhìn thấy điểm ấy.

"Anh tin. Tình huống thành phố Tân Hải anh biết một chút, Phó thị trưởng tuổi mụ mới năm mươi."

"Đúng không." Đỗ Xuân Phân phát hiện trong nồi còn có một chút canh cá, "Anh uống hết chén này. Ăn no không?"

Thiệu Diệu Tông còn phải ăn thêm một cái bánh bột ngô. Chỉ là không cần huấn luyện, buổi chiều cũng không có việc gì nặng, ăn ít một chút cũng không sao.

"Không sai biệt lắm."

Đỗ Xuân Phân nghe lời này thì đã hiểu, "Chưa ăn no liền nói chưa ăn no. Lần sau em mua hai con cá. Cá chép rất rẻ."

thần sắc Thiệu Diệu Tông có một chút xấu hổ, cúi đầu xuống ăn canh, không để cô phát hiện, "Bên này cá cũng rẻ."



"Cách gần sông?"

Thiệu Diệu Tông thuận mồm nói: "Cách cửa sông cũng gần, hơn một trăm dặm. Không muốn đi xa như vậy, thì đi về phía thượng nguồn hai mươi dặm, mặt sông rất rộng, có rất nhiều chi nhánh sông nhỏ, người ở thưa thớt, cũng có rất nhiều cá."

"Bộ đội các anh bắt cá?"

Thiệu Diệu Tông vô ý thức muốn nói, đúng vậy. Đối mắt với ánh mắt cô giống như cười mà không phải cười, "Cá cũng là của quốc gia."

"Chúng ta cũng có một nửa sông Bất Thị, nước láng giềng cũng một nửa?" Đỗ Xuân chỉ chỉ về hướng nam.

Thiệu Diệu Tông không cách nào trả lời, một khi anh nói thật, buổi chiều cô sẽ có thể mang theo lưới đánh cá đi đánh cá.

"Sông phía tây và sông phía nam thông nhau? Nếu em không đánh cá, bơi vào trong nước, sớm muộn sẽ thuộc về phía bên kia."

Thiệu Diệu Tông không phản bác được, hai ba lần uống canh xong, bát đũa bỏ vào trong nồi bưng đi, "Anh đi cọ nồi rửa chén."

Đỗ Xuân Phân ngây ra một lúc, khi kịp phản ứng thì cười phun.

Mặt Thiệu Diệu Tông nóng lên, "Em lau bàn quét rác!"

"Anh quên mua cây chổi."

Thiệu Diệu Tông nghĩ tới còn thiếu cái xẻng. Kim chỉ bên này có bán, xẻng, chổi và bô đều phải đi huyện thành An Đông để mua.

"Ngày mai sẽ mua." Thiệu Diệu Tông trả về một câu, đổi than nắm vào bếp lò.

"Mẹ, con muốn đi tiểu."

Thiệu Diệu Tông ra ngoài, Đỗ Xuân Phân nhanh chân tới cửa đi về phía Tiểu Mỹ, kéo quần của bé xuống, hỏi: "Bình Bình, An An, các con thì sao?" Thiệu Diệu Tông liền thấy hai con gái ngoan ngoãn lắc đầu, như hai bé câm điếc nhỏ.

"Muốn đi tiểu thì gọi mẹ. Để Điềm Nhi giúp các con cũng được." Đỗ Xuân Phân lại nhìn về phía con gái, "Điềm Nhi, nghe không?"

Điềm Nhi ném đất trong tay, vỗ vỗ, "Nghe thấy nha. Con làm việc, Mẹ yên tâm!"



Đỗ Xuân Phân nhíu mày.

Thiệu Diệu Tông muốn cười, "Điềm Nhi, những lời này học của ai đấy?"

"Với ai?" Điềm Nhi nghĩ nghĩ, bẻ ngón tay đếm số, "Bà ngoại, ông ngoại, cậu, dì, bà Vạn, cậu Vạn—— "

"Ngừng ngừng ngừng!" Đỗ Xuân Phân thấy bé muốn nói tên người thôn Tiểu Hà Thôn ra hết một lần, nói ngay: "Con có thể nói người Thôn Tiểu Hà và người ở tiệm cơm."

con ngươi Điềm Nhi lên sáng, "Mẹ thật thông minh a. Con thế nào lại không nghĩ tới nha."

"Con thông minh hơn mẹ, thì con chính là mẹ bà đây."

Khương Linh đang định gõ cửa vội vàng che miệng lại, nhịn cười.

Đỗ Xuân Phân hỏi: "Muốn đi tiểu hay không?"

Điềm Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, "Mẹ, bên ngoài có người."

Khương Linh vô ý thức muốn tránh né, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, xoay người, nói: "Chị dâu, là tôi."

"Vào đi." Đỗ Xuân Phân mở cửa, "Ăn nhanh như vậy?"

Khương Linh: "Thai đã lớn, ăn nhiều khó chịu. Chẳng qua canh kia uống ngon thật, nấu ra lại là màu sữa. Lão Thái uống hai bát lớn tràn đầy. Nếu không phải sợ buổi chiều tôi đói không có đồ ăn, anh ấy có thể một hơi ăn hết luôn."

"Chua gây thèm ăn." Đỗ Xuân Phân chuyển một băng ghế ngồi nhỏ cho cô ấy, "Trong nhà không có ghế, chịu đựng một chút."

Khương Linh tiếp nhận lại không có ngồi, "Không mệt." Nhìn thấy Thiệu Diệu Tông bưng nồi ra đây, kinh ngạc: "Thiệu Doanh Trường rửa chén cọ nồi?"

Cô không quen với Khương Linh, Thiệu Diệu Tông là người trong phòng của cô, Đỗ Xuân Phân sẽ không ở trước mặt người ngoài trêu chọc người một nhà, "Anh ấy hông cảm tôi nấu cơm vất vả."

Thiệu Diệu Tông kinh ngạc, thế mà cô không ném đá xuống giếng, thừa cơ chế nhạo hắn.

Đỗ Xuân Phân nhíu mày: "Mặc dù anh và em vừa kết hôn, cũng không phải ngày đầu tiên quen biết. Anh hiểu em, em không hiểu anh, còn gọi là cặp vợ chồng sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện