Liên Phương ấp úng: "Trước đây chị đã muốn giới thiệu em với Tiểu Thiệu. Lúc đó không thể tùy quân, em một thân một mình, nếu như bố mẹ Tiểu Thiệu không giúp đỡ, em chưa có đứa nhỏ cũng được, có đứa nhỏ rồi thì em một mình chăm sóc con, sẽ không ai làm khó dễ em. Sau đó em nói thím hai của em giới thiệu cho em một người, anh chị cũng hỏi thăm đôi chút, người cháu ngoại của thím hai em công việc ổn định, lại có bằng cấp, còn cao ráo ưa nhìn, anh chị cũng thấy may mắn, may mà em con chưa tiến tới với Tiểu Thiệu. Ai ngờ được thằng nhóc đó lại là một tên Trần Thế Mĩ vô liêm sỉ.!"
"Đều là chuyện cũ mà chị." Xuân Phân dừng một chút rồi nói: "Lấy hắn cũng không phải không có gì tốt, cả nhà hắn trông ngóng vào tiền lương của em cùng tiền trợ cấp mà sống qua ngày, không nói nặng với em nửa chữ. Lúc hai đứa nhỏ còn đỏ hỏn cũng không để em một mình chăm bẵm. Em cùng hắn ta ly hôn rồi còn được lời hai đứa con ấy."
Vợ chồng Liên Phương nhìn nhau, xem ra là cô ấy đã thoát khỏi chuyện đó.
"Vậy chị nói với em vì sao chị nhất quyết muốn giới thiệu Tiểu Thiệu với em. Một là cậu ấy rất tốt, hai là anh trai em còn nợ cậu ấy một mạng. Cậu ấy giờ vẫn độc thân, nếu giới thiệu em với người khác, trong lòng anh chị không yên tâm chút nào."
Xuân Phân thấy thật kì lạ.
Liên Phương cảm khái,"Việc này là câu chuyện dài".
Năm đó khi Lý Đức Khánh còn trong quân đội, có một năm làm nhiệu vụ đặc biệt bị phát hiện, là Thiệu Diệu Tông giấu anh ấy trong hầm nhà mình mới có thể thoát khỏi vây bắt. Sau đó Tân Hải giải phóng, Lý Khánh Đức cùng vợ được điều tới Tân Hải, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện liền đi tìm Diệu Tông, nhưng khi đó cậu ấy đã nhập ngũ rồi. Gia đình cậu ấy nghèo đến không có cái ăn, cậu ấy đi nhập ngũ, không thấy bố mẹ cậu ấy sợ hai lo lắng, còn nói với người ngoài rằng đi thì đi, bớt một miệng ăn.
Lý Khánh Đức làm việc tại cục công an, tiền lương đãi ngộ cũng ổn, vốn định giúp gia đình họ. Sau lại biết được thái độ của bố mẹ cậu ấy từ công an phường, ông bà muốn Diệu Tông năm ấy mới 16, 17 tuổi lên chiến trường Triều Tiên, vợ chồng Lý Khánh Đức tức giận không nhỏ. Chuyện nhà họ Thiệu, Lý Khánh Đức không thể can thiệp quá sâu, lại tức không chịu nổi, nên khuyển nhủ Diệu Tông thi vào trường quân đội, cách xa người xa một chút.
Thiệu Diệu Tông thông minh, thân từ chiến trường về, được nhắc đến là đội trưởng bộ đội cảnh vệ, Lý Khánh Đức lại thường xuyên gửi sách tới cho câu. Dưới sự giúp đỡ của anh, Diệu Tông thi đỗ vào trường quân đội, ở lại trong quân đội. Bẵng đi vài ngày, đến khi hai vợ chồng Khánh Đức biết cậu trở về thăm người thân, thì Diệu Tông đính hôn rồi. Bên nhà gái là cháu gái bên nhà chồng của bác gái Diệu Tông. Người ngoài không thể can thiệp vào chuyện này.
Trương Liên Phương nói tới chuyện này, nhịn không được vui sướng khi người khác gặp họa: "Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Tiểu Thiệu phải chất hành nhiệm vụ gì đó, rời đi năm 1962, mãi đến năm trước mới có tin tức. Mấy năm nay biên giới chiến loạn, bên nhà gái lo lắng Tiểu Thiệu về sau nhỡ hi sinh, bỏ lại hai đứa con thơ cùng vợ, cho nên cậu ấy vừa về đến liền muốn ly hôn.
Dừng một chút "Tiểu Thiệu cuối cùng thoát khỏi biển khổ."
Đỗ Xuân Phân không nhịn được hỏi: "Sao em nghe nói góa phụ trong quân đội được đặc biệt chăm sóc?"
"Em biết điều đó nhưng có kẻ kiến thức hạn hẹp lại không biết điều đó. Vợ cũ của cậu ấy học vấn còn không bằng em, lại không như em có một tay nghề tốt. Cô ta tiền lương không cao, công việc còn phải nhìn sắc mặt Tiểu Thiệu để cậu ấy sắp xếp cho."
Đỗ Xuân Phân: "Vợ cũ của anh ấy cũng là Trần Thế Mĩ?"
"Như vậy đấy. Tiểu Thiệu mới đầu không biết. Cậu ấy không muốn hai đứa con không có mẹ, nên nhờ lão Lý cho cậu một lời khuyên để hai bên tiếp tục bên nhau. Anh chị nghĩ đây chính là cơ hội tới, giật dây Tiểu Thiệu ly hôn luôn. Nhưng kèm theo điều kiện là trước khi cậu ấy tái hôn thì mẹ đứa nhỏ sẽ phải chăm sóc chúng. Bên đó sợ Tiểu Thiệu ỷ lại họ, nên chỉ cho cậu ấy 1 năm."
Xuân Phân mừng thầm, nhưng không biểu hiện ra mặt: "Cho nên anh ấy giờ rất sốt ruột?"
Trương Liên Phương vừa nghĩ tới chuyện đó liền giận:"Chưa đến ba tháng mà bên đó cứ giục Tiểu Thiệu kết hôn. Anh chị biết thừa bên đó chê hai đứa bé phiền phức. Mấy hôm trước đi nghe ngóng mới biết hóa ra đằng gái từ lâu đã có người khác, bên nhà trai người ta có một yêu cầu là trả hai đứa bé về với Tiểu Thiệu.
Đỗ Xuân Phân vững lòng hơn: "Những điều đó đều là chuyện nhỏ. Như chị đã nói, anh ấy muốn kết hôn lúc nào thì anh ấy kết hôn thôi."
"Đều là chuyện cũ mà chị." Xuân Phân dừng một chút rồi nói: "Lấy hắn cũng không phải không có gì tốt, cả nhà hắn trông ngóng vào tiền lương của em cùng tiền trợ cấp mà sống qua ngày, không nói nặng với em nửa chữ. Lúc hai đứa nhỏ còn đỏ hỏn cũng không để em một mình chăm bẵm. Em cùng hắn ta ly hôn rồi còn được lời hai đứa con ấy."
Vợ chồng Liên Phương nhìn nhau, xem ra là cô ấy đã thoát khỏi chuyện đó.
"Vậy chị nói với em vì sao chị nhất quyết muốn giới thiệu Tiểu Thiệu với em. Một là cậu ấy rất tốt, hai là anh trai em còn nợ cậu ấy một mạng. Cậu ấy giờ vẫn độc thân, nếu giới thiệu em với người khác, trong lòng anh chị không yên tâm chút nào."
Xuân Phân thấy thật kì lạ.
Liên Phương cảm khái,"Việc này là câu chuyện dài".
Năm đó khi Lý Đức Khánh còn trong quân đội, có một năm làm nhiệu vụ đặc biệt bị phát hiện, là Thiệu Diệu Tông giấu anh ấy trong hầm nhà mình mới có thể thoát khỏi vây bắt. Sau đó Tân Hải giải phóng, Lý Khánh Đức cùng vợ được điều tới Tân Hải, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện liền đi tìm Diệu Tông, nhưng khi đó cậu ấy đã nhập ngũ rồi. Gia đình cậu ấy nghèo đến không có cái ăn, cậu ấy đi nhập ngũ, không thấy bố mẹ cậu ấy sợ hai lo lắng, còn nói với người ngoài rằng đi thì đi, bớt một miệng ăn.
Lý Khánh Đức làm việc tại cục công an, tiền lương đãi ngộ cũng ổn, vốn định giúp gia đình họ. Sau lại biết được thái độ của bố mẹ cậu ấy từ công an phường, ông bà muốn Diệu Tông năm ấy mới 16, 17 tuổi lên chiến trường Triều Tiên, vợ chồng Lý Khánh Đức tức giận không nhỏ. Chuyện nhà họ Thiệu, Lý Khánh Đức không thể can thiệp quá sâu, lại tức không chịu nổi, nên khuyển nhủ Diệu Tông thi vào trường quân đội, cách xa người xa một chút.
Thiệu Diệu Tông thông minh, thân từ chiến trường về, được nhắc đến là đội trưởng bộ đội cảnh vệ, Lý Khánh Đức lại thường xuyên gửi sách tới cho câu. Dưới sự giúp đỡ của anh, Diệu Tông thi đỗ vào trường quân đội, ở lại trong quân đội. Bẵng đi vài ngày, đến khi hai vợ chồng Khánh Đức biết cậu trở về thăm người thân, thì Diệu Tông đính hôn rồi. Bên nhà gái là cháu gái bên nhà chồng của bác gái Diệu Tông. Người ngoài không thể can thiệp vào chuyện này.
Trương Liên Phương nói tới chuyện này, nhịn không được vui sướng khi người khác gặp họa: "Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Tiểu Thiệu phải chất hành nhiệm vụ gì đó, rời đi năm 1962, mãi đến năm trước mới có tin tức. Mấy năm nay biên giới chiến loạn, bên nhà gái lo lắng Tiểu Thiệu về sau nhỡ hi sinh, bỏ lại hai đứa con thơ cùng vợ, cho nên cậu ấy vừa về đến liền muốn ly hôn.
Dừng một chút "Tiểu Thiệu cuối cùng thoát khỏi biển khổ."
Đỗ Xuân Phân không nhịn được hỏi: "Sao em nghe nói góa phụ trong quân đội được đặc biệt chăm sóc?"
"Em biết điều đó nhưng có kẻ kiến thức hạn hẹp lại không biết điều đó. Vợ cũ của cậu ấy học vấn còn không bằng em, lại không như em có một tay nghề tốt. Cô ta tiền lương không cao, công việc còn phải nhìn sắc mặt Tiểu Thiệu để cậu ấy sắp xếp cho."
Đỗ Xuân Phân: "Vợ cũ của anh ấy cũng là Trần Thế Mĩ?"
"Như vậy đấy. Tiểu Thiệu mới đầu không biết. Cậu ấy không muốn hai đứa con không có mẹ, nên nhờ lão Lý cho cậu một lời khuyên để hai bên tiếp tục bên nhau. Anh chị nghĩ đây chính là cơ hội tới, giật dây Tiểu Thiệu ly hôn luôn. Nhưng kèm theo điều kiện là trước khi cậu ấy tái hôn thì mẹ đứa nhỏ sẽ phải chăm sóc chúng. Bên đó sợ Tiểu Thiệu ỷ lại họ, nên chỉ cho cậu ấy 1 năm."
Xuân Phân mừng thầm, nhưng không biểu hiện ra mặt: "Cho nên anh ấy giờ rất sốt ruột?"
Trương Liên Phương vừa nghĩ tới chuyện đó liền giận:"Chưa đến ba tháng mà bên đó cứ giục Tiểu Thiệu kết hôn. Anh chị biết thừa bên đó chê hai đứa bé phiền phức. Mấy hôm trước đi nghe ngóng mới biết hóa ra đằng gái từ lâu đã có người khác, bên nhà trai người ta có một yêu cầu là trả hai đứa bé về với Tiểu Thiệu.
Đỗ Xuân Phân vững lòng hơn: "Những điều đó đều là chuyện nhỏ. Như chị đã nói, anh ấy muốn kết hôn lúc nào thì anh ấy kết hôn thôi."
Danh sách chương