Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 103: Quyết tâm sinh đứa con gái
Năm ngoái cả nhà xem bộ “Đại náo không trung”, năm nay chọn xem bộ hoạt hình “Bé nòng nọc đi tìm mẹ”.
Cả hai bộ đều có nội dung hay, hình ảnh đẹp, Lâm Thanh Hoà còn bị cuốn hút chứ đừng nói mấy nhóc Đại Oa.
Chu Thanh Bách ngồi kế bên mặt mày vô cảm, Lâm Thanh Hoà liếc xéo một cái, như bắt được tín hiệu anh quay sang nhìn cô với một khuôn mặt…vô biểu tình….
Vị đại thần này…đang thể hiện thái độ với mình? Trời ơi, bó tay luôn, cô đành nắm lấy bàn tay anh, kề sát tai thì thầm: “Có việc gì để về nhà rồi nói, anh tập trung xem phim đi, đừng tức giận nữa mà.”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt lia mắt qua vợ nhỏ một cái rồi quay lại tiếp tục nhìn lên màn ảnh.
Hết phim, Lâm Thanh Hoà và Đại Oa cực kỳ cảm động.
Tam Oa nhào qua ôm ghì lấy mẹ, Nhị Oa cũng nắm chặt tay mẹ tỏ ý nhất quyết không buông.
Bé nòng nọc thật đáng thương, đi khắp nơi không tìm được mẹ ruột, mãi sau này mới gặp lại, huhu, bọn chúng không muốn giống bé nòng nọc đâu, huhuhu….
Lâm Thanh Hoà: “….” Sao các con trai tui lại đa sầu đa cảm vậy nè?
Cuối cùng phải phân chia ra, Chu Thanh Bách bế Tam Oa, Lâm Thanh Hoà một tay dắt Đại Oa, một tay dắt Nhị Oa. Cả nhà tới tiệm ăn cơm, sau đó mua thêm một ít táo đỏ rồi mới lên đường về nhà.
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà phân phó: “Đại Oa, con viết một bài phát biểu cảm nghĩ của con đi.”
Đại Oa không hiểu gì hết, nó hỏi lại: “Cảm nghĩ cái gì hả mẹ?”
“Thì sau khi xem xong bộ phim điện ảnh con có cảm xúc gì, có rút ra được bài học gì cho bản thân không?”
Wow, mẹ nhắc mới nhớ, dọc đường đi nó suy nghĩ rất nhiều, phải viết ra mới được, Đại Oa chạy ngay tới bàn học.
Nhị Oa vội vàng kéo mẹ: “Mẹ, mẹ, con cũng có cảm nghĩ.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Con chưa biết nhiều chữ, trực tiếp phát biểu thành lời cho mẹ nghe.”
Nhị Oa nghiêm túc trình bày: “Bé nòng nọc khi còn nhỏ không biết hình dáng của mẹ ruột ra sao cho nên mới nhận nhầm con cá vàng, con cua, con rùa đen thành mẹ mình. Nhưng mà vì không phải ruột thịt cho nên càng ngày trông chúng càng khác nhau. Tới tận khi nó lớn lên, nó mới phát hiện ra ai có ngoại hình giống mình mới chính là mẹ ruột của mình.”
Lâm Thanh Hoà khen ngợi: “Tốt lắm.”
Nhị Oa được đà tiến tới: “Nhưng mà chúng ta không giống loài ếch. Ếch xanh lớn lên đều giống nhau y xì đúc. Bọn con lại chẳng giống mẹ. Mẹ không được không cần chúng con đâu đây. Đến khi chúng con trưởng thành, lỡ mẹ không nhận ra tụi con là con trai mẹ nữa thì sao?”
Lâm Thanh Hoà ngớ người: “Có khi nào mẹ nói mẹ không cần các con chưa?”
Nhị Oa: “Mẹ không nói, con chỉ nói trước vậy thôi.”
Á à, thằng nhãi con này, lại còn biết chơi trò phủ đầu, Lâm Thanh Hoà cười như không cười: “Chu Nhị Oa, con lại ngứa đòn, hử?”
Chu Nhi Oa hì hì ôm lấy chân mẹ, cười vuốt đuôi: “Mẹ, con rất yêu mẹ.”
Lâm Thanh Hoà còn lâu mới bị bộ dáng này lừa, cô giả vờ ghét bỏ đuổi: “Tự về phòng chơi đi.”
Chu Nhị Oa cười hềnh hệch chạy tót về phòng.
Lâm Thanh Hoà đi ra hậu viện xem Chu Thanh Bách chăm heo.
Cô ho khan hai tiếng đánh động: “Khụ khụ,….Thanh Bách, để em giúp anh một tay.”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Lâm Thanh Hoà nhỏ giọng: “À, được voi đòi tiên có phải không, em mặc kệ anh.”
Chu Thanh Bách tiếp tục làm lơ cô nàng đang nhảy nhót tự biên tự diễn ở sau lưng.
Lâm Thanh Hoà hừ một tiếng rồi xoay người vào nhà, đúng là cái đồ cứng đầu như trâu, để xem anh giằng co được bao lâu, xiiiiii…..
Lúc này Chu Thanh Bách mới ngẩng lên, lắc đầu bất đắt dĩ nhìn theo bóng dáng giận dỗi của cô vợ nhỏ.
Buổi tối lại tới thời điểm hai vợ chồng đấu trí đấu dũng, ở trong chăn người kéo người đẩy, phát ra động tĩnh không hề nhỏ.
Đại Oa mơ mơ màng màng tỉnh giấc: “Mẹ, cha, hai người đang làm cái gì…ơ…ơ…”
Lâm Thanh Hoà cứng người, Chu Thanh Bách trầm giọng đe: “Ngủ đi.”
Đại Oa: “Cha mẹ ngoan đi, đừng cãi nhau nữa…” Chẹp chẹp miệng hai cái rồi chìm vào giấc ngủ luôn.
Hôm nay ông tướng này cố tính trêu chọc làm cô không nhịn được phải bật ra thanh âm ám muội, Chu Thanh Bách cười sung sướng, Lâm Thanh Hoà bực bội giơ nắm đấm đấm cho một phát, nghiến răng nghiến lợi: “Anh đi xuống ngay cho em…”
Chu Thanh Bách mặt dày mặc kệ ai nói thì nói, anh cực kỳ chú tâm vào công việc còn đang dang dở…
Rất nhanh, cô nàng nào đó đã thần hồn điên đảo không còn tâm trí và sức lực kháng cự, lúc này Chu Thanh Bách mới nắm bắt cơ hội thẩm vấn: “Không muốn sinh thêm một đứa con gái, hử?”
Cô thề, cô muốn giết ngườiiiiii…ngay tại đây…,lần nào anh cũng nhắm ngay lúc căng thẳng nhất để phân cao thấp: “Chu Thanh Bách, anh có phải đàn ông không, hả?”
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực to rộng, anh kéo bà xã vào trận mưa rền gió dữ thay cho câu trả lời.
Lâm Thanh Hoà cắn chặt răng, cố gắng không để phát ra âm thanh…
Cuối cùng thuyền cũng cập bến, sóng êm gió lặng, Chu Thanh Bách ôm người đẹp vào lòng vỗ về: “Sinh thêm đứa con gái, nhé?!”
Lâm Thanh Hoà tập trung thở dồn dập một hồi rồi mới tìm được tiếng nói: “Anh leo xuống, ngay-lập-tức!”
“Ừhm, tạm tha cho em.”
Lâm Thanh Hoà xấu hổ đỏ hết cả mặt mũi.
Anh mỉm cười ôm chặt lấy vợ: “Ngủ đi.”
Gì? Ngủ? Em muốn ngủ từ lâu rồi, là ai không cho em ngủ? Hả?
“Người khác chỉ thích con trai, anh thì ngược lại thích con gái. Anh không thấy hai mắt vợ cậu ba nhìn mấy thằng nhà mình thích đến độ hận không thể ôm hết về nhà à?”
Hôm mồng 1 Tết vợ chồng cậu ba Lâm sang chúc Tết, mợ ba say mê ngắm ba thằng nhóc Đại Oa không rời mắt.
Mặc dù miệng oán trách cha mẹ chồng ngu muội, thiên vị nhưng chính bản thân phụ nữ thời này ai cũng thèm khát sinh con trai.
Chu Thanh Bách hôn hôn vợ, nửa dỗ nửa dụ: “Con nào anh cũng thích, con trai cũng thích, con gái càng thích hơn. Sinh cho anh một đứa con gái giống em đi, anh sẽ cưng chiều như bảo bối, nhé?”
“Người ta thường nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, anh là đang muốn tình nhân kiếp trước, không cần em nữa?”
Chu Thanh Bách bật cười trước suy nghĩ ngộ nghĩnh của cô vợ nhỏ: “Con gái là con gái, vợ là vợ, làm sao đánh đồng được.”
“Nếu em mang thai, vậy thì anh phải nhịn không được đụng vào người em, anh nhịn được lâu như thế không?”
Quả nhiên, Chu Thanh Bách do dự, nhưng chỉ trong một tích tắc đã đưa ra quyết định: “Nhịn một năm chắc vẫn chịu được, trước đây khi còn đóng quân cũng như thế còn gì.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Trước đây anh chăn đơn gối chiếc, bây giờ đầu ấp má kề, anh khẳng định mình nhẫn nại được đến cùng?”
Chu Thanh Bách xoay qua bài làm nũng: “Anh muốn con gái, muốn con gái cơ…”
Trời đất thiên địa ơi, một người đàn ông cao to lực lưỡng cơ bắp cuồn cuộn đang nhõng nhẽoooo…
Lâm Thanh Hoà đưa hai tay kéo kéo mặt anh: “Để em xem xem da mặt anh dày đến cỡ nào rồi?!”
Anh cúi xuống vừa hôn vợ vừa khẩn cầu: “Vợ à, sinh cho anh một đứa đi.”
“Em sinh cho anh ba đứa rồi còn gì.”
Chu Thanh Bách vẫn rất luyến tiếc, toàn bộ quá trình sinh ba đứa con, anh đều vắng mặt, bây giờ anh rất muốn trải nghiệm khoảnh khắc ấy, chỉ một đứa thôi cũng tốt rồi.
Lâm Thanh Hoà: “Cửa sinh là cửa tử, đàn ông thúi các anh chỉ biết sảng khoái trên giường đâu biết người phụ nữ đau đớn như thế nào đâu?”
Bất đắc dĩ, anh đành buông tiếng thở dài, nằm yên lặng không động đậy trên người cô, như những gì anh nói, “tha” cho cô.
“Anh nặng quá, muốn đè chết em hả?”
Chu Thanh Bách lập tức chống hai tay, nâng nửa người trên dậy, nhưng lại dùng hành động thực tế chứng minh bản thân có bao nhiêu quyết tâm sinh bằng được một cô con gái.
Chương 103: Quyết tâm sinh đứa con gái
Năm ngoái cả nhà xem bộ “Đại náo không trung”, năm nay chọn xem bộ hoạt hình “Bé nòng nọc đi tìm mẹ”.
Cả hai bộ đều có nội dung hay, hình ảnh đẹp, Lâm Thanh Hoà còn bị cuốn hút chứ đừng nói mấy nhóc Đại Oa.
Chu Thanh Bách ngồi kế bên mặt mày vô cảm, Lâm Thanh Hoà liếc xéo một cái, như bắt được tín hiệu anh quay sang nhìn cô với một khuôn mặt…vô biểu tình….
Vị đại thần này…đang thể hiện thái độ với mình? Trời ơi, bó tay luôn, cô đành nắm lấy bàn tay anh, kề sát tai thì thầm: “Có việc gì để về nhà rồi nói, anh tập trung xem phim đi, đừng tức giận nữa mà.”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt lia mắt qua vợ nhỏ một cái rồi quay lại tiếp tục nhìn lên màn ảnh.
Hết phim, Lâm Thanh Hoà và Đại Oa cực kỳ cảm động.
Tam Oa nhào qua ôm ghì lấy mẹ, Nhị Oa cũng nắm chặt tay mẹ tỏ ý nhất quyết không buông.
Bé nòng nọc thật đáng thương, đi khắp nơi không tìm được mẹ ruột, mãi sau này mới gặp lại, huhu, bọn chúng không muốn giống bé nòng nọc đâu, huhuhu….
Lâm Thanh Hoà: “….” Sao các con trai tui lại đa sầu đa cảm vậy nè?
Cuối cùng phải phân chia ra, Chu Thanh Bách bế Tam Oa, Lâm Thanh Hoà một tay dắt Đại Oa, một tay dắt Nhị Oa. Cả nhà tới tiệm ăn cơm, sau đó mua thêm một ít táo đỏ rồi mới lên đường về nhà.
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà phân phó: “Đại Oa, con viết một bài phát biểu cảm nghĩ của con đi.”
Đại Oa không hiểu gì hết, nó hỏi lại: “Cảm nghĩ cái gì hả mẹ?”
“Thì sau khi xem xong bộ phim điện ảnh con có cảm xúc gì, có rút ra được bài học gì cho bản thân không?”
Wow, mẹ nhắc mới nhớ, dọc đường đi nó suy nghĩ rất nhiều, phải viết ra mới được, Đại Oa chạy ngay tới bàn học.
Nhị Oa vội vàng kéo mẹ: “Mẹ, mẹ, con cũng có cảm nghĩ.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Con chưa biết nhiều chữ, trực tiếp phát biểu thành lời cho mẹ nghe.”
Nhị Oa nghiêm túc trình bày: “Bé nòng nọc khi còn nhỏ không biết hình dáng của mẹ ruột ra sao cho nên mới nhận nhầm con cá vàng, con cua, con rùa đen thành mẹ mình. Nhưng mà vì không phải ruột thịt cho nên càng ngày trông chúng càng khác nhau. Tới tận khi nó lớn lên, nó mới phát hiện ra ai có ngoại hình giống mình mới chính là mẹ ruột của mình.”
Lâm Thanh Hoà khen ngợi: “Tốt lắm.”
Nhị Oa được đà tiến tới: “Nhưng mà chúng ta không giống loài ếch. Ếch xanh lớn lên đều giống nhau y xì đúc. Bọn con lại chẳng giống mẹ. Mẹ không được không cần chúng con đâu đây. Đến khi chúng con trưởng thành, lỡ mẹ không nhận ra tụi con là con trai mẹ nữa thì sao?”
Lâm Thanh Hoà ngớ người: “Có khi nào mẹ nói mẹ không cần các con chưa?”
Nhị Oa: “Mẹ không nói, con chỉ nói trước vậy thôi.”
Á à, thằng nhãi con này, lại còn biết chơi trò phủ đầu, Lâm Thanh Hoà cười như không cười: “Chu Nhị Oa, con lại ngứa đòn, hử?”
Chu Nhi Oa hì hì ôm lấy chân mẹ, cười vuốt đuôi: “Mẹ, con rất yêu mẹ.”
Lâm Thanh Hoà còn lâu mới bị bộ dáng này lừa, cô giả vờ ghét bỏ đuổi: “Tự về phòng chơi đi.”
Chu Nhị Oa cười hềnh hệch chạy tót về phòng.
Lâm Thanh Hoà đi ra hậu viện xem Chu Thanh Bách chăm heo.
Cô ho khan hai tiếng đánh động: “Khụ khụ,….Thanh Bách, để em giúp anh một tay.”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Lâm Thanh Hoà nhỏ giọng: “À, được voi đòi tiên có phải không, em mặc kệ anh.”
Chu Thanh Bách tiếp tục làm lơ cô nàng đang nhảy nhót tự biên tự diễn ở sau lưng.
Lâm Thanh Hoà hừ một tiếng rồi xoay người vào nhà, đúng là cái đồ cứng đầu như trâu, để xem anh giằng co được bao lâu, xiiiiii…..
Lúc này Chu Thanh Bách mới ngẩng lên, lắc đầu bất đắt dĩ nhìn theo bóng dáng giận dỗi của cô vợ nhỏ.
Buổi tối lại tới thời điểm hai vợ chồng đấu trí đấu dũng, ở trong chăn người kéo người đẩy, phát ra động tĩnh không hề nhỏ.
Đại Oa mơ mơ màng màng tỉnh giấc: “Mẹ, cha, hai người đang làm cái gì…ơ…ơ…”
Lâm Thanh Hoà cứng người, Chu Thanh Bách trầm giọng đe: “Ngủ đi.”
Đại Oa: “Cha mẹ ngoan đi, đừng cãi nhau nữa…” Chẹp chẹp miệng hai cái rồi chìm vào giấc ngủ luôn.
Hôm nay ông tướng này cố tính trêu chọc làm cô không nhịn được phải bật ra thanh âm ám muội, Chu Thanh Bách cười sung sướng, Lâm Thanh Hoà bực bội giơ nắm đấm đấm cho một phát, nghiến răng nghiến lợi: “Anh đi xuống ngay cho em…”
Chu Thanh Bách mặt dày mặc kệ ai nói thì nói, anh cực kỳ chú tâm vào công việc còn đang dang dở…
Rất nhanh, cô nàng nào đó đã thần hồn điên đảo không còn tâm trí và sức lực kháng cự, lúc này Chu Thanh Bách mới nắm bắt cơ hội thẩm vấn: “Không muốn sinh thêm một đứa con gái, hử?”
Cô thề, cô muốn giết ngườiiiiii…ngay tại đây…,lần nào anh cũng nhắm ngay lúc căng thẳng nhất để phân cao thấp: “Chu Thanh Bách, anh có phải đàn ông không, hả?”
Tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực to rộng, anh kéo bà xã vào trận mưa rền gió dữ thay cho câu trả lời.
Lâm Thanh Hoà cắn chặt răng, cố gắng không để phát ra âm thanh…
Cuối cùng thuyền cũng cập bến, sóng êm gió lặng, Chu Thanh Bách ôm người đẹp vào lòng vỗ về: “Sinh thêm đứa con gái, nhé?!”
Lâm Thanh Hoà tập trung thở dồn dập một hồi rồi mới tìm được tiếng nói: “Anh leo xuống, ngay-lập-tức!”
“Ừhm, tạm tha cho em.”
Lâm Thanh Hoà xấu hổ đỏ hết cả mặt mũi.
Anh mỉm cười ôm chặt lấy vợ: “Ngủ đi.”
Gì? Ngủ? Em muốn ngủ từ lâu rồi, là ai không cho em ngủ? Hả?
“Người khác chỉ thích con trai, anh thì ngược lại thích con gái. Anh không thấy hai mắt vợ cậu ba nhìn mấy thằng nhà mình thích đến độ hận không thể ôm hết về nhà à?”
Hôm mồng 1 Tết vợ chồng cậu ba Lâm sang chúc Tết, mợ ba say mê ngắm ba thằng nhóc Đại Oa không rời mắt.
Mặc dù miệng oán trách cha mẹ chồng ngu muội, thiên vị nhưng chính bản thân phụ nữ thời này ai cũng thèm khát sinh con trai.
Chu Thanh Bách hôn hôn vợ, nửa dỗ nửa dụ: “Con nào anh cũng thích, con trai cũng thích, con gái càng thích hơn. Sinh cho anh một đứa con gái giống em đi, anh sẽ cưng chiều như bảo bối, nhé?”
“Người ta thường nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, anh là đang muốn tình nhân kiếp trước, không cần em nữa?”
Chu Thanh Bách bật cười trước suy nghĩ ngộ nghĩnh của cô vợ nhỏ: “Con gái là con gái, vợ là vợ, làm sao đánh đồng được.”
“Nếu em mang thai, vậy thì anh phải nhịn không được đụng vào người em, anh nhịn được lâu như thế không?”
Quả nhiên, Chu Thanh Bách do dự, nhưng chỉ trong một tích tắc đã đưa ra quyết định: “Nhịn một năm chắc vẫn chịu được, trước đây khi còn đóng quân cũng như thế còn gì.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Trước đây anh chăn đơn gối chiếc, bây giờ đầu ấp má kề, anh khẳng định mình nhẫn nại được đến cùng?”
Chu Thanh Bách xoay qua bài làm nũng: “Anh muốn con gái, muốn con gái cơ…”
Trời đất thiên địa ơi, một người đàn ông cao to lực lưỡng cơ bắp cuồn cuộn đang nhõng nhẽoooo…
Lâm Thanh Hoà đưa hai tay kéo kéo mặt anh: “Để em xem xem da mặt anh dày đến cỡ nào rồi?!”
Anh cúi xuống vừa hôn vợ vừa khẩn cầu: “Vợ à, sinh cho anh một đứa đi.”
“Em sinh cho anh ba đứa rồi còn gì.”
Chu Thanh Bách vẫn rất luyến tiếc, toàn bộ quá trình sinh ba đứa con, anh đều vắng mặt, bây giờ anh rất muốn trải nghiệm khoảnh khắc ấy, chỉ một đứa thôi cũng tốt rồi.
Lâm Thanh Hoà: “Cửa sinh là cửa tử, đàn ông thúi các anh chỉ biết sảng khoái trên giường đâu biết người phụ nữ đau đớn như thế nào đâu?”
Bất đắc dĩ, anh đành buông tiếng thở dài, nằm yên lặng không động đậy trên người cô, như những gì anh nói, “tha” cho cô.
“Anh nặng quá, muốn đè chết em hả?”
Chu Thanh Bách lập tức chống hai tay, nâng nửa người trên dậy, nhưng lại dùng hành động thực tế chứng minh bản thân có bao nhiêu quyết tâm sinh bằng được một cô con gái.
Danh sách chương