Thật sự không thể hiểu được suy nghĩ và hành động của Trình Như Lan, mọi người cũng không suy đoán nữa, vừa đúng lúc tối nay vợ của anh cả Chu và vợ của anh hai Chu cùng nhau nấu cơm, bây giờ lương thực của mỗi nhà đều không đủ ăn, mỗi ngày đều thắt lưng buộc bụng làm việc, buổi tối ăn cháo bột bắp, xào một nồi lớn rau dại, bây giờ có một bát đồ ăn có thịt, mọi người đều chờ mong bữa cơm tối hơn rất nhiều, mấy đứa nhỏ cũng vô cùng vui sướng, có thể ăn thịt rồi.
Sau khi nấu xong bữa tối, bởi vì bà Chu là người làm chủ của nhà họ Chu, mỗi lần bới cơm chia đồ ăn đều do bà ấy làm.
Bà Chu múc một bát cháo đầy cho những người lao động trong nhà như ông Chu, anh cả Chu và anh hai Chu trước, chén cháo của bọn họ cũng tương đối đặc, sau đó bà cũng múc cho mỗi đứa cháu trai một chén cháo, cuối cùng bà Chu múc cho mình và hai cô con dâu mỗi người hơn nữa chén cháo, còn về mấy đứa cháu gái, mỗi đứa chỉ được nửa chén cháo loãng.
Nhà họ Chu bọn họ sẽ không ngược đãi cháu gái, nhưng chắc chắn sẽ yêu thương mấy đứa cháu trai hơn, giống như thời buổi bây giờ, có miếng ăn cho bọn họ đã là tốt lắm rồi, trong thôn bọn họ có mấy bà lão mỗi ngày đều đánh mắng cháu gái, còn không cho ăn cơm, ở trong nhà làm trâu làm ngựa, những nhà không xem cháu gái là người thì nhiều lắm, giống như nhà bọn họ thế này cũng được xem như là rất tốt rồi.
Sau khi chia cháo xong, mọi người nhìn bát thịt duy nhất trên bàn đều đang nuốt nước miếng, mấy đứa nhỏ đều muốn ăn, Kim Bảo còn ngồi đó hét lên rằng: “Bà nội, cháu muốn ăn thịt.”
Bà Chu nhìn thấy ánh mắt khao khát của đứa cháu trai yêu quý, liền gắp một miếng thịt vào bát của thằng bé, Kim Bảo trực tiếp dùng tay cầm miếng thịt lên bỏ vào miệng ăn.
Bà Chu đếm thử, trong bát có 10 miếng thịt, còn lại là khoai tây, liền gấp cho ông Chu và hai đứa con trai mỗi người một miếng thịt, sau đó lại gấp cho ba đứa cháu trai mỗi đứa một miếng thịt.
Cuối cùng còn dư lại bốn miếng thịt, bà ấy chia cho mình một miếng, phần còn lại chia cho mỗi đứa con dâu mỗi người một miếng, vẫn còn lại một miếng bà ấy gắp cho anh cả Chu, nói rằng: “Hôm nay con gánh nước, còn dư một miếng con ăn đi!”
Còn về mấy đứa cháu gái, bà ấy gắp cho mỗi đứa một đũa khoai tây dính nước thịt bỏ vào chén của bọn họ, còn mắng một câu: “Đều là một đám quỷ đòi nợ mà!”
Sau khi mọi người được chia thịt, đều lập tức nhanh chóng bỏ vào miệng ăn, chỉ sợ ăn chậm rồi sẽ bị người khác cướp mất.
"Thơm quá, miếng thịt này ăn thật ngon!"
Sau khi bỏ miếng thịt vào miệng, mọi người đều không ngừng cảm thán, bọn họ trước giờ chưa từng được ăn miếng thịt nào ngon như vậy đâu, mùi vị ngon đến mức có thể nuốt cả lưỡi.
Lúc trước khi ăn Tết, trong nhà cũng sẽ mua một ít thịt về nhà nấu đồ ăn, nhưng trước giờ cũng không có mùi vị ngon như vậy đâu! Ngay cả khoai tây và nước canh trong bát đều rất thơm, sau khi mọi người ăn xong càng thêm thèm thuồng.
Anh hai Chu chuyển tròng mắt cợt nhả hỏi rằng: “Mẹ ơi, em dâu mua bao nhiêu thịt về nhà vậy? Con nghe Kim Bảo nói nhà thím ba nó bữa trưa cũng ăn thịt kho tàu, cuộc sống của bọn họ quá thoải mái rồi nhỉ!”
Sau khi nấu xong bữa tối, bởi vì bà Chu là người làm chủ của nhà họ Chu, mỗi lần bới cơm chia đồ ăn đều do bà ấy làm.
Bà Chu múc một bát cháo đầy cho những người lao động trong nhà như ông Chu, anh cả Chu và anh hai Chu trước, chén cháo của bọn họ cũng tương đối đặc, sau đó bà cũng múc cho mỗi đứa cháu trai một chén cháo, cuối cùng bà Chu múc cho mình và hai cô con dâu mỗi người hơn nữa chén cháo, còn về mấy đứa cháu gái, mỗi đứa chỉ được nửa chén cháo loãng.
Nhà họ Chu bọn họ sẽ không ngược đãi cháu gái, nhưng chắc chắn sẽ yêu thương mấy đứa cháu trai hơn, giống như thời buổi bây giờ, có miếng ăn cho bọn họ đã là tốt lắm rồi, trong thôn bọn họ có mấy bà lão mỗi ngày đều đánh mắng cháu gái, còn không cho ăn cơm, ở trong nhà làm trâu làm ngựa, những nhà không xem cháu gái là người thì nhiều lắm, giống như nhà bọn họ thế này cũng được xem như là rất tốt rồi.
Sau khi chia cháo xong, mọi người nhìn bát thịt duy nhất trên bàn đều đang nuốt nước miếng, mấy đứa nhỏ đều muốn ăn, Kim Bảo còn ngồi đó hét lên rằng: “Bà nội, cháu muốn ăn thịt.”
Bà Chu nhìn thấy ánh mắt khao khát của đứa cháu trai yêu quý, liền gắp một miếng thịt vào bát của thằng bé, Kim Bảo trực tiếp dùng tay cầm miếng thịt lên bỏ vào miệng ăn.
Bà Chu đếm thử, trong bát có 10 miếng thịt, còn lại là khoai tây, liền gấp cho ông Chu và hai đứa con trai mỗi người một miếng thịt, sau đó lại gấp cho ba đứa cháu trai mỗi đứa một miếng thịt.
Cuối cùng còn dư lại bốn miếng thịt, bà ấy chia cho mình một miếng, phần còn lại chia cho mỗi đứa con dâu mỗi người một miếng, vẫn còn lại một miếng bà ấy gắp cho anh cả Chu, nói rằng: “Hôm nay con gánh nước, còn dư một miếng con ăn đi!”
Còn về mấy đứa cháu gái, bà ấy gắp cho mỗi đứa một đũa khoai tây dính nước thịt bỏ vào chén của bọn họ, còn mắng một câu: “Đều là một đám quỷ đòi nợ mà!”
Sau khi mọi người được chia thịt, đều lập tức nhanh chóng bỏ vào miệng ăn, chỉ sợ ăn chậm rồi sẽ bị người khác cướp mất.
"Thơm quá, miếng thịt này ăn thật ngon!"
Sau khi bỏ miếng thịt vào miệng, mọi người đều không ngừng cảm thán, bọn họ trước giờ chưa từng được ăn miếng thịt nào ngon như vậy đâu, mùi vị ngon đến mức có thể nuốt cả lưỡi.
Lúc trước khi ăn Tết, trong nhà cũng sẽ mua một ít thịt về nhà nấu đồ ăn, nhưng trước giờ cũng không có mùi vị ngon như vậy đâu! Ngay cả khoai tây và nước canh trong bát đều rất thơm, sau khi mọi người ăn xong càng thêm thèm thuồng.
Anh hai Chu chuyển tròng mắt cợt nhả hỏi rằng: “Mẹ ơi, em dâu mua bao nhiêu thịt về nhà vậy? Con nghe Kim Bảo nói nhà thím ba nó bữa trưa cũng ăn thịt kho tàu, cuộc sống của bọn họ quá thoải mái rồi nhỉ!”
Danh sách chương