Tam Oa càng là bay thẳng đến chỗ cô làm nũng, giọng nói nũng nịu, “Mẹ, con muốn ôm một cái! Con muốn mẹ ôm!”

Trình Như Lan ôm con trai thứ ba lên, nhưng bế lên một cái lại cảm thấy cánh tay cô đau nhức, đoán là đã lâu lắm không làm nông, vung cuốc cả buổi sáng, cho nên bắp tay có chút bủn rủn không có sức.

Trình Như Lan ngồi trên ghế, ôm cậu con thứ ba vào lòng cười hỏi cậu bé, “Tam Bảo, buổi sáng con có ngoan ngoãn không!”

“Ngoan ngoãn, mẹ, con.” Tam Bảo ngây ngốc trả lời.

“Tam Bảo của chúng ta thật nghe lời, đúng là con ngoan của mẹ.” Trình Như Lan hôn khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nhìn thấy con trai cả và con trai thứ hai cũng lén nhìn cô ngưỡng mộ, cô liền kéo hai đứa trẻ đến bên cạnh, cũng hôn hai khuôn mặt nhỏ của chúng, khen ngợi: “Hai con cũng là bảo bối ngoan của mẹ, con ngoan!”

Hai đứa trẻ được Như Lan khen đến mắc cỡ, hai vành tai đỏ lên.

Chơi đùa với ba đứa trẻ một chút, Như Lan nói với chúng: “Bây giờ mẹ phải nấu cơm, ba con chơi trong sân, chờ chút nữa mẹ làm xong sẽ cho các con ăn ngon!”

Ba đứa bé đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Hiện tại Trình Như Lan đã học được cách nhóm lửa lò đất, không cần mấy đứa trẻ phải giúp cô nhóm lửa nữa.

Nhưng khi Trình Như Lan vào bếp, ba đứa bé cũng “Thịch thịch thịch” từ sau lưng chạy vào.

Đại Oa chủ động ngồi trước lò nhóm lửa giúp cô, hai cục cưng nhỏ khác vây quanh bên cạnh cô, nhìn cô bận rộn.

Hiện tại trong nhà Như Lan không còn rau dưa, cô tiếp tục làm cho ba cậu bé một phần trứng chưng, đánh bốn quả trứng gà vào, chưng được đầy một chén lớn.



Sau đó cô lại làm món thịt kho tàu cho chúng ăn, ba cậu bé rất thích ăn thịt, mỗi lần đều có thể ăn được mấy miếng, đứa nhỏ nhất kia, cậu bé cũng có thể ăn được hai ba miếng thịt một lần, nhưng Trình Như Lan cũng không dám cho cậu bé ăn quá nhiều.

--

Rất nhanh đã đến ngày thứ hai, buổi sáng Trình Như Lan nấu một nồi cháo, luộc bốn trứng gà.

Sau khi làm xong bữa sáng, Trình Như Lan gọi Đại Oa và Nhị Oa thức dậy, sau khi mấy mẹ con ăn sáng xong, Trình Như Lan mới dặn dò hai cậu bé, “Buổi sáng mẹ đi vào huyện bán vài thứ, chút nữa Nhị Oa qua nhà gọi ông nội bà nội con đến, nhờ họ chăm sóc Tam Oa trong buổi sáng, biết không?”

“Mẹ, con biết rồi!” Hai nhóc con đồng thanh trả lời.

Bởi vì huyện ở cách khá xa, phải đi hơn một giờ, Trình Như Lan dặn dò chúng ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời trước, trở về cô sẽ mang thức ăn ngon cho bọn chúng.

Sau khi dặn dò xong, Trình Như Lan mang sọt trên lưng đi đến huyện.

Mà sau khi Trình Như Lan đi rồi, Nhị Oa lập tức chạy đến nhà ông bà nội gọi bà nội.

Sau khi Nhị Bảo đến nhà họ Chu, cả nhà họ đang ăn sáng, nhưng đồ ăn nhà họ sao có thể so với đồ ăn của Trình Như Lan, một nồi cháo bắp to, còn có một thau bột bắp thô làm mặt bánh.

Nhìn thấy Nhị Bảo sáng sớm chạy đến, bà nội Chu sợ là lại xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Bảo Nhi, sao sáng sớm con đã đến rồi, nhà con có chuyện gì sao?”

“Bà nội, hôm nay mẹ con đến huyện thành, kêu con đến đây nhờ bà chăm sóc em trai một buổi sáng.” Cậu bé cất giọng ngây ngô nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện