Thời điểm cô chuẩn bị cõng sọt không rời đi, một bà cụ ngăn cản cô lại, thanh âm suy yếu vô lực,”Cháu gái, nơi này của cháu còn gạo trắng không? Tôi muốn mua một ít, con dâu tôi mới sinh con, không có sữa, con bé lại ăn không được lương thực thô, cháu gái, mong cháu bán cho.”

Như Lan nghe được bà cụ nói, không khỏi động lòng thương, trong thành bây giờ đã thiếu gạo như vậy sao? Hơn nữa nhìn bộ dáng bà, gầy trơ xương, sắc mặt ảm đạm, chắc chắn là thiếu dinh dưỡng nặng.

Như Lan không đành lòng nói, ”Bà ơi, vậy bà ở chỗ này chờ một chút, cháu còn chút gạo trắng để ở chỗ chồng cháu, bây giờ cháu qua đó lấy.”

Bà cụ cảm kích gật đầu.

Trình Như Lan lập tức cõng sọt không ra khỏi chợ đen, đến một chỗ khuất, Trình Như Lan nhìn xem không thấy ai đi qua, mới lấy từ không gian ra 20 cân gạo trắng.

Trình Như Lan quay về chỗ cũ, bà cụ nhìn thấy cô tới, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi bà đợi rất lâu, tưởng rằng người ta đã bỏ đi rồi.

Bà cụ nhìn Như Lan cõng sọt lại, vội vã tiến đến.

“Cháu gái, cảm ơn cháu, thật sự rất cảm ơn cháu!” Bà cụ thấy cô mang theo nhiều gạo trắng như vậy, trong lòng cao hứng vô cùng.

“Bà à, chỗ này cháu có 20 cân, bà mua hết không?”

“Mua hết mua hết! Trong nhà trẻ con cũng nhiều, tụi nó rất lâu chưa được ăn cơm rồi, mua nhiều một chút mọi người cũng có thể ăn thêm một chút.”



Bà cụ nói xong, liền móc một khăn tay từ trong người ra, mở ra một bọc đựng tiền.

Bà cụ lấy ra từng khối tiền rồi đếm, tổng cộng 12 đồng đưa cho Trình Như Lan.

Trình Như Lan cầm tiền về, tốt bụng nhắc nhở:”Bà ơi, hiện tại gạo trong thành càng ngày càng ít, chú cũng không có nhiều, dù bà có tiền, thì vẫn nên ăn cơm độn để tiết kiệm thì hơn.”

Như Lan biết sang năm chuyện này sẽ càng thêm nghiêm trọng, trong thành không cung cấp đủ lương lực, mà bên ngoài mấy thứ này cũng càng khan hiếm.

Bà cụ thở dài một hơi nói, ”Cháu nói đúng! Hiện tại gạo càng ngày càng quý, gạo trắng có đôi khi còn không mua được, cũng không biết tương lai sẽ thế nào? Ai nha!”

Trình Như Lan tạm biệt bà cụ, ở chợ đen đi dạo một vòng, mua một bao hạt giống, đồ ăn, thêm ít khoai tây và khoai lang đỏ.

Lúc sau lại mua hai khối vải, cô tính làm quần áo mùa thu cho mấy đứa nhóc, sắp tới thời tiết chuyển lạnh, cô phát hiện tụi nhỏ không có quần áo ấm, thật không biết mùa đông những năm trước tụi nó vượt qua như thế nào.

Hiện tại cô sẽ không để đứa nào phải chịu lạnh nữa, chờ khi mùa đông đến, có thể mua ít bông trong thương thành của hệ thống, sau đó làm ba cái áo bông thật dày cho mấy đứa nhóc mặc.

Trình Như Lan ra khỏi chợ đen thấy người ta bán hồ lô ngào đường, liền mua hai xâu, dùng giấy bọc kĩ, chuẩn bị mang về cho bọn nhỏ ăn, hẳn tụi nó sẽ rất thích cái này, chua chua ngọt ngọt.

Trình Như Lan mua sắm xong liền tính toán quay về, cô còn phải đi bộ một tiếng đồng hồ đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện