Hiện tại Trình Như Lan cũng không biết, nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã giữa nguyên chủ và Chu Mãn Duệ là gì, nhưng mà đến lúc đó anh ấy về nhà, hai người ở chung không thoải mái, Như Lan cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Nhưng mà bây giờ vì mấy đứa nhỏ, cô vẫn sẽ tiếp tục ở lại đây, dù sao ba đứa nhỏ cũng không thể sống thiếu ba được, một gia đình không trọn vẹn, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bọn nhỏ, Như Lan cũng không hi vọng điều như vậy sẽ xảy ra.
Đến lúc đó xem tình huống rồi tính tiếp, Như Lan nghĩ như vậy ở trong lòng.
Buổi chiều, Trình Như Lan bảo Đại Bảo Nhị Bảo chăm sóc Tam Bảo, cô trồng một ít khoai lang và khoai tây ở sân sau.
Như Lan bận rộn làm việc hai tiếng đồng hồ mới trồng xong toàn bộ mảnh đất ở sân sau.
Sau khi làm việc xong, Như Lan bắt đầu làm cơm tối, bây giờ trong nhà đã uống hết một hộp sữa bột rồi, hiện tại cô mỗi buổi sáng đều sẽ pha cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một chén sữa bột uống, bổ sung dinh dưỡng.
Nhưng mà sau đó hệ thống lại thưởng thêm một hộp, bây giờ còn đang ở trong không gian của hệ thống.
Buổi tối lúc đang ăn cơm, Như Lan nói rằng: “Ngày mai mẹ dẫn các con đến nhà ông bà ngoại chơi, các con có vui không!”
Đại Bảo Nhị Bảo vừa nghe, vô cùng kích động, bọn cậu rất thích cậu út đó, lúc trước mỗi lần đến nhà ông bà ngoại cậu út đều sẽ dẫn bọn cậu ra ngoài sông mò tôm bắt cá về ăn, đi theo cậu út rất vui đó.
Còn về lão tam thì thằng bé không có ấn tượng gì về nhà ông bà ngoại, từ lúc thằng bé được sinh ra đến giờ vẫn chưa được đi đâu! Nhưng mà bà ngoại của bọn nhỏ lúc lão tam được sinh ra cũng đã đến thăm thằng bé rồi, nhưng chuyện này thằng bé không nhớ rõ cũng không hiểu.
Nhìn Đại Bảo Nhị Bảo vui vẻ như vậy, thằng bé cũng ở một bên cười ngây ngô, dáng vẻ ngốc nghếch.
Cả đêm hai thằng bé đều rất háo hức, nói rằng ngày mai chúng sẽ mang đồ ăn ngon đến cho mấy người anh em họ, mang theo bánh quy và kẹo cho bọn họ ăn.
Như Lan nhìn thấy hai anh em như vậy, cô liền biết nhà mẹ đẻ của nguyên chủ hẳn là không tệ, đối xử với bọn trẻ cũng rất tốt, nếu không thì khi bọn nhỏ nghe tin ngày mai sẽ về nhà ông bà ngoại chơi cũng sẽ không vui vẻ đến như vậy.
“Các con mau đi ngủ đi! Bằng không ngày mai các con dậy không nổi, chúng ta sẽ không đi đến nhà ông bà ngoại chơi nữa đâu!”
Hai thằng bé vừa nghe mẹ nói như vậy, sợ ngày mai không được đi, lập tức ngoan ngoãn mà nằm xuống ngủ, Như Lan đứng ở đầu giường nhìn hai đứa nhỏ một lát, chờ hai thằng bé ngủ rồi mới rời đi.
Mà Tam Bảo cũng đã ngủ rồi, còn đang ngáy nho nhỏ.
Nhà mẹ đẻ của Như Lan ở thôn bên cạnh, phần lớn người trong thôn đều họ Trình, chỗ các cô cũng gọi là Trình gia thôn.
Tuy rằng ở bên cạnh nhưng Trình gia thôn cách chỗ này cũng không gần, còn phải đi một đoạn đường núi, cũng phải tốn khoảng hai tiếng đi đường.
Như Lan còn đang suy nghĩ ngày mai mang cái gì đến cho bọn họ đó! Vừa nãy nghe hai thằng bé nói, cô biết rằng trẻ con ở nhà mẹ đẻ của cô cũng khá nhiều.
Nếu không ngày mai cô cầm theo hai bao bánh bích quy hai bao kẹo sữa Thỏ Trắng, lại mang theo hai mươi cân lương khô và ba cân thịt về nhà mẹ để, cũng coi như là giúp nguyên chủ hiếu thảo với cha mẹ.
--
Nhưng mà bây giờ vì mấy đứa nhỏ, cô vẫn sẽ tiếp tục ở lại đây, dù sao ba đứa nhỏ cũng không thể sống thiếu ba được, một gia đình không trọn vẹn, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bọn nhỏ, Như Lan cũng không hi vọng điều như vậy sẽ xảy ra.
Đến lúc đó xem tình huống rồi tính tiếp, Như Lan nghĩ như vậy ở trong lòng.
Buổi chiều, Trình Như Lan bảo Đại Bảo Nhị Bảo chăm sóc Tam Bảo, cô trồng một ít khoai lang và khoai tây ở sân sau.
Như Lan bận rộn làm việc hai tiếng đồng hồ mới trồng xong toàn bộ mảnh đất ở sân sau.
Sau khi làm việc xong, Như Lan bắt đầu làm cơm tối, bây giờ trong nhà đã uống hết một hộp sữa bột rồi, hiện tại cô mỗi buổi sáng đều sẽ pha cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một chén sữa bột uống, bổ sung dinh dưỡng.
Nhưng mà sau đó hệ thống lại thưởng thêm một hộp, bây giờ còn đang ở trong không gian của hệ thống.
Buổi tối lúc đang ăn cơm, Như Lan nói rằng: “Ngày mai mẹ dẫn các con đến nhà ông bà ngoại chơi, các con có vui không!”
Đại Bảo Nhị Bảo vừa nghe, vô cùng kích động, bọn cậu rất thích cậu út đó, lúc trước mỗi lần đến nhà ông bà ngoại cậu út đều sẽ dẫn bọn cậu ra ngoài sông mò tôm bắt cá về ăn, đi theo cậu út rất vui đó.
Còn về lão tam thì thằng bé không có ấn tượng gì về nhà ông bà ngoại, từ lúc thằng bé được sinh ra đến giờ vẫn chưa được đi đâu! Nhưng mà bà ngoại của bọn nhỏ lúc lão tam được sinh ra cũng đã đến thăm thằng bé rồi, nhưng chuyện này thằng bé không nhớ rõ cũng không hiểu.
Nhìn Đại Bảo Nhị Bảo vui vẻ như vậy, thằng bé cũng ở một bên cười ngây ngô, dáng vẻ ngốc nghếch.
Cả đêm hai thằng bé đều rất háo hức, nói rằng ngày mai chúng sẽ mang đồ ăn ngon đến cho mấy người anh em họ, mang theo bánh quy và kẹo cho bọn họ ăn.
Như Lan nhìn thấy hai anh em như vậy, cô liền biết nhà mẹ đẻ của nguyên chủ hẳn là không tệ, đối xử với bọn trẻ cũng rất tốt, nếu không thì khi bọn nhỏ nghe tin ngày mai sẽ về nhà ông bà ngoại chơi cũng sẽ không vui vẻ đến như vậy.
“Các con mau đi ngủ đi! Bằng không ngày mai các con dậy không nổi, chúng ta sẽ không đi đến nhà ông bà ngoại chơi nữa đâu!”
Hai thằng bé vừa nghe mẹ nói như vậy, sợ ngày mai không được đi, lập tức ngoan ngoãn mà nằm xuống ngủ, Như Lan đứng ở đầu giường nhìn hai đứa nhỏ một lát, chờ hai thằng bé ngủ rồi mới rời đi.
Mà Tam Bảo cũng đã ngủ rồi, còn đang ngáy nho nhỏ.
Nhà mẹ đẻ của Như Lan ở thôn bên cạnh, phần lớn người trong thôn đều họ Trình, chỗ các cô cũng gọi là Trình gia thôn.
Tuy rằng ở bên cạnh nhưng Trình gia thôn cách chỗ này cũng không gần, còn phải đi một đoạn đường núi, cũng phải tốn khoảng hai tiếng đi đường.
Như Lan còn đang suy nghĩ ngày mai mang cái gì đến cho bọn họ đó! Vừa nãy nghe hai thằng bé nói, cô biết rằng trẻ con ở nhà mẹ đẻ của cô cũng khá nhiều.
Nếu không ngày mai cô cầm theo hai bao bánh bích quy hai bao kẹo sữa Thỏ Trắng, lại mang theo hai mươi cân lương khô và ba cân thịt về nhà mẹ để, cũng coi như là giúp nguyên chủ hiếu thảo với cha mẹ.
--
Danh sách chương