Trình Như Lan lại xách sọt thức ăn ra, “Cha mẹ, đây là con hiếu kính cho mọi người, ở đây có hai mươi cân lương khô để dành cho mọi người ăn, con biết cuộc sống bây giờ của mỗi nhà đều không được tốt, thiếu gạo thiếu thức ăn, chỗ này mọi người có thể ăn được vài ngày.”

Trình Như Lan lại đem ra ba cân thịt, “Còn đây là ba cân thịt, cho mọi người tẩm bổ, mấy ngày nữa là vào mùa thu hoạch, đến lúc đó không chừng mọi người sẽ rất vất vả!”

Cuối cùng Trình Như Lan lại đặt sữa bột và một xấp vải màu xanh đen lên bàn, “Đây là một vại sữa bột, lần trước con đến huyện thành mua hai vại, một vại để Tam Bảo uống, còn một vại này, nghe nói chị cả lại sinh con đúng không, đúng lúc đưa cho con chị ấy uống, vải này mẹ may cho cha và mẹ một bộ quần áo mặc.”

Cha Trình, mẹ Trình, Trình Hải Quân bị những việc làm này của Như Lan làm kinh ngạc đến ngẩn người.

Thức ăn này, thịt này, còn sữa bột gì đó, vải gì đó không phải hiện nay đều là những thứ khan hiếm quý giá sao.

Con gái thứ ba cầm đến đây cho bọn họ nhiều thứ tốt như vậy, họ không dám tin đây là sự thật.

“Không được, Lan Tử, mấy thứ này chúng ta đều không thể lấy, con lấy về đi! Những đồ quý giá kiểu này cha và mẹ không thể nhận, hiện tại trong nhà vẫn còn có thể tiếp tục sống được, con cứ sống tốt cuộc sống của con là được, không cần lo lắng cho chúng ta.”

Trình Hải Quân cũng đệm theo: “Đúng vậy, chị ba, mấy thứ này đều quá quý, nhà không thể nhận được, chị chăm sóc tốt cho bản thân và mấy cháu là được.”

“Cha, mẹ trước đây con về luôn không mang gì cho mọi người, đó là con gái bất hiếu, nhưng bây giờ con đã biết lỗi rồi, mọi người không nhận vậy là còn chưa tha thứ cho con gái sao?”

Trình Như Lan biết thật ra không phải họ oán trách cô, nhưng để người nhà có thể nhận mấy thứ này nên cô cố ý bẻ lệch ý nghĩa trong lời nói của họ như vậy.

“Ai da, Lan Tử, cho dù con nói gì thì chúng ta cũng không thể nhận những thứ này.” Cha Trình tức giận nói.



Cô mang nhiều thứ trở về như vậy, nếu bị người nhà chồng cô biết, chắc chắn sẽ có ý kiến, nói gì hai lão già họ cũng không thể nhận.

Trong lúc mọi người đang giằng co, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

“Cha mẹ, mọi người đang làm gì đó?” Một giọng nữ sang sảng vang lên.

Hóa ra là chị hai của nguyên chủ Trình Như Bình tới, Trình Như Bình nghe nói em ba của cô ấy tới thôn nhà họ Trình, nên chạy đến đây xem, không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.

“Ai da, đây là ai đây, đúng là khách hiếm nha, đã lâu không gặp, chị còn tưởng em đã quên đường đến đây rồi chứ!” Trình Như Bình vừa nhìn thấy Như Lan đã chế nhạo.

“Sao hôm nay lại rảnh tới đây, không tiếp tục ngốc nghếch ở thôn nhà họ Chu, người ta không cần nên em mới trở về à!”

“Lão nhị!” Mẹ Trình thấy cô thứ hai nói chuyện khó nghe như vậy, tức giận quát cô ấy một tiếng.

“Bình Tử, đây là em gái con, đừng nói như vậy!” Cha Trình cũng nói một câu.

“Chị hai!” Trình Hải Quân thấy chị hai nói khó nghe đến như vậy, sợ chị ba nghe được trong lòng khó chịu.

Hiện tại chị ba đã nghĩ thông suốt trở nên tốt hơn, anh ấy cũng không chán ghét chị ba của mình nữa.

“Nha nha, con mới nói một chút, ba người đều bảo vệ nó, không biết dáng vẻ quỷ quái của nó sao, lời đồn của nó ở thôn nhà họ Chu khó nghe như thế nào, đã truyền tới chỗ này của chúng ta, chẳng lẽ mọi người không biết sao?” Trình Như Bình thấy mình mới nói cô ba hai câu, thế mà người trong nhà lại tức giận nói vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện