Mẹ Trình nói với Trình Như Bình: “Lão nhị, ở lại ăn cơm trưa đi, đúng lúc hiếm khi em ba con mới về, đúng rồi gọi Minh Phong đến cùng ăn bữa cơm với nhau đi.”

Trình Như Bình không từ chối, chờ một chút khi chồng cô ấy tan làm, cô ấy đi gọi anh ấy đến, nhà họ chỉ có ba người đi làm, một nam, hai nữ, áp lực rất lớn, hơn nữa trong nhà còn phải nuôi dưỡng bốn đứa con.

Hiện tại chỉ có chồng cô ấy mỗi ngày lấy đủ mười phần công điểm, mẹ chồng cô lớn tuổi, nhận được sáu phần công điểm, còn cô cũng chỉ lấy được tám phần công điểm, không có cách nào khiến cuộc sống tốt hơn, nếu không cố gắng làm, đến lúc đó lương thực được phân chia sẽ càng thiếu.

Thỉnh thoảng cậu con cả cũng sẽ đi ra giúp đỡ, lấy hai cm, nhưng bây giờ sinh ra đứa thứ tư, cậu con cả phải ở nhà chăm sóc em trai em gái, có khi còn giúp nấu cơm.

Giữa trưa, nhà họ Trình làm một mâm thịt kho tàu lớn, một món khoai tây xào thịt, còn làm một món cà chua xào trứng, nấu một nồi lương thô bánh bột bắp.

Bữa ăn này đối với mọi người nhà họ Trình đã rất phong phú, đã nhiều năm họ không có nếm được hương vị của thịt là vị gì.

Chờ làm xong cơm, Trình Như Bình cũng đưa chồng cô ấy là Lý Minh Phong đến.

Trong lòng Trình Như Lan thầm quan sát, tuy Lý Minh Phong phơi nắng nên hơi đen, nhưng nhìn dáng vẻ anh ấy cũng khá tuấn tú, khó trách có thể mê hoặc chị hai không quan tâm nhà họ mẹ góa con côi ít tài sản mà nguyện lòng đi theo họ cùng chịu khổ.

Lúc này Trình Hải Quân cũng dẫn mấy đứa cháu trở về, chúng chơi đến mồ hôi đổ đầy đầu, mặt mày dơ bẩn, giống như những con mèo nhỏ.

Trình Như Lan ẵm Tam Bảo lại, lau lớp mồ hôi mỏng trên mặt cho cậu bé, nói: “Con xem cả người đều dơ bẩn giống y như mèo hoa rồi, vừa mới chạy loạn đi đâu đó.”

“Mẹ, vừa nãy cậu út đưa tụi con ra ngoài ruộng bắt cá chạch đó, mẹ xem cậu út đã bắt được rất nhiều cá!” Nhị Bảo vẻ mặt đầy hào hứng.



Trình Như Lan nhìn thấy, đúng là trong tay con thứ hai nhà chị hai đang nâng một cái thùng, bên trong có khoảng chừng nửa thùng cá chạch và lươn.

“Em trai, em giỏi quá!” Như Lan khen ngợi.

“Ha hả!” Anh tư Trình nghe thấy chị ba khen ngợi liền gãi đầu cười ngây ngô.

Sau khi mọi người đã đến đông đủ thì ngồi đầy một bàn lớn.

Nhìn thấy thịt trên bàn khiến mắt cả nhà đều phát sáng, thơm quá, ngửi mùi vị này làm nước miếng của họ cũng sắp chảy ra rồi.

Tuy mấy đứa con nhà chị hai rất muốn ăn thịt, nhưng chúng đều không nhốn nháo đòi ăn, xem ra chị hai dạy dỗ mấy đứa nhỏ này rất tốt.

“Nhanh, mau gắp đồ ăn đi, nếu không chút nữa thức ăn nguội rồi thì ăn không ngon nữa.” Mẹ Trình nói xong liền gắp cho mấy đứa con mỗi đứa một đũa thịt kho tàu.

“Cha mẹ, hai người cũng ăn đi, đây chính là em ba hiếu kính cho cha mẹ.” Trình Như Bình cũng gắp một đũa thịt kho tàu cho cha Trình và mẹ Trình.

“Đúng vậy, cha mẹ, còn có chị hai, em tư mọi người cũng ăn nhanh đi, nếu không chút nữa bị đàn quỷ nhỏ tham ăn này ăn hết.” Trình Như Lan cười nói.

Tiếp theo cả nhà không cần nói gì nữa, đồ ăn trên bàn rất nhanh đã bị cả nhà chia ra không còn chút gì, nước canh còn lại trên mặt cũng bị Trình Hải Quân lấy bánh bột ngô chấm ăn sạch sẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện