“Mau về nhà đi, nếu không thì mẹ lấy roi đánh mấy con đó!” Chị hai Trình bị mấy đứa nhỏ chọc tức nổi giận rồi.
“Chị hai, tối nay để mấy thằng bé ăn cơm ở đây đi! Vừa đúng lúc ở đây có đám Đại Bảo chơi cùng, mấy đứa nhỏ chắc chắn không muốn về nhà đâu.” Trình Như Lan khuyên nhủ.
Mà Trình Hải Quân cũng khuyên nhủ rằng: “Cứ để mấy đứa nhỏ buổi tối ăn cơm ở đây là được rồi, cơm nước xong em sẽ đưa mấy đứa nhỏ về nhà, chị hai, chị cứ yên tâm đi.”
Cuối cùng, không còn cách nào chị hai Trình chỉ có thể một mình trở về nhà, mấy cậu bé này này chơi chung với nhau tình cảm rất tốt, chính là không muốn tách ra.
Sau khi ăn xong cơm tối, Trình Hải Quân dẫn hai đứa nhỏ nhà chị hai về nhà cho bọn họ rồi.
Sau khi anh ấy trở về, mọi người hàn huyên một lúc mới chuẩn bị đi ngủ.
Ở nông thôn mỗi tối đều ngủ rất sớm, bởi vì ngày hôm sau phải dậy rất sớm xuống ruộng làm việc, buổi tối không nghỉ ngơi tốt ban ngày sẽ không có sức lực.
Nhà họ Trình có ba phòng ngủ, lúc trước ba chị em gái ngủ chung một phòng, em trai một mình một phòng, cha Trình mẹ Trình một phòng.
Ngay vào lúc Trình Như Lan chuẩn bị ngủ chung với ba đứa nhỏ, “Chị ơi, để Đại Bảo ngủ chung với em đi, nếu không thì một mình chị buổi tối không thể chăm sóc được cả ba đứa nhỏ đâu.”
“Đúng vậy, Lan Tử, buổi tối con để một đứa ngủ chung với cậu nó đi, bằng không bốn mẹ con con ngủ chung một chỗ sẽ chật chội đó.” Mẹ Trình cũng nói.
“Được ạ!” Trình Như Lan nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo hỏi rằng: “Hai đứa con ai muốn ngủ cùng cậu nào?”
Hai cậu bé nhìn mẹ, lại nhìn nhìn cậu út, bọn cậu vừa muốn ngủ cùng mẹ, bình thường ở nhà cũng không được ngủ cùng mẹ, nhưng bọn cậu cũng muốn ngủ cùng cậu út, chơi chung với cậu út rất vui.
“Con ngủ với cậu út ạ!” Đại Bảo nói, cậu bé cảm thấy cậu út ngủ một mình đáng thương như vậy không có ai ngủ cùng, vậy thì cậu bé sẽ ngủ chung với cậu út.
Còn Nhị Bảo lại nói: “Con muốn ngủ chung với mẹ ạ!” Cậu bé vẫn muốn ngủ chung với người mẹ thân yêu, cái ôm của mẹ thơm tho mềm mại, cậu bé thật sự rất muốn ngủ với mẹ.
Sau khi phân chia xong, Trình Như Lan ngủ cùng với Nhị Bảo, Tam Bảo, còn em trai cô lại ngủ chung với Đại Bảo.
Buổi tối Trình Như Lan để lão tam nằm ở giữa, lão nhị ngủ ở phía trong cùng, còn cô thì ngủ ở bên ngoài.
Hai cậu bé lúc đầu còn không chịu ngủ, vẫn luôn ríu rít nói chuyện không ngừng, Trình Như Lan cũng không biết hai thằng bé đang nói chuyện gì! Cuối cùng thấy hai đứa nhỏ vẫn không ngủ, Trình Như Lan nói rằng: “Lại đây, hai con đừng nói chuyện nữa, mẹ kể chuyện cổ tích cho các con nghe nhé, nhưng mà hai con nghe mẹ kể chuyện xong phải ngoan ngoan đi ngủ đó!”
“Vâng ạ!” Hai cậu bé vui vẻ.
“Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa Bạch Tuyết, nàng có một người mẹ kế ác độc…”
Lúc Trình Như Lan mới bắt đầu kể chuyện, hai đứa nhỏ vẫn luôn không ngừng hỏi công chúa Bạch Tuyết là cái gì, Trình Như Lan liền trả lời đó chính là nàng công chúa lớn lên vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp.
“Chị hai, tối nay để mấy thằng bé ăn cơm ở đây đi! Vừa đúng lúc ở đây có đám Đại Bảo chơi cùng, mấy đứa nhỏ chắc chắn không muốn về nhà đâu.” Trình Như Lan khuyên nhủ.
Mà Trình Hải Quân cũng khuyên nhủ rằng: “Cứ để mấy đứa nhỏ buổi tối ăn cơm ở đây là được rồi, cơm nước xong em sẽ đưa mấy đứa nhỏ về nhà, chị hai, chị cứ yên tâm đi.”
Cuối cùng, không còn cách nào chị hai Trình chỉ có thể một mình trở về nhà, mấy cậu bé này này chơi chung với nhau tình cảm rất tốt, chính là không muốn tách ra.
Sau khi ăn xong cơm tối, Trình Hải Quân dẫn hai đứa nhỏ nhà chị hai về nhà cho bọn họ rồi.
Sau khi anh ấy trở về, mọi người hàn huyên một lúc mới chuẩn bị đi ngủ.
Ở nông thôn mỗi tối đều ngủ rất sớm, bởi vì ngày hôm sau phải dậy rất sớm xuống ruộng làm việc, buổi tối không nghỉ ngơi tốt ban ngày sẽ không có sức lực.
Nhà họ Trình có ba phòng ngủ, lúc trước ba chị em gái ngủ chung một phòng, em trai một mình một phòng, cha Trình mẹ Trình một phòng.
Ngay vào lúc Trình Như Lan chuẩn bị ngủ chung với ba đứa nhỏ, “Chị ơi, để Đại Bảo ngủ chung với em đi, nếu không thì một mình chị buổi tối không thể chăm sóc được cả ba đứa nhỏ đâu.”
“Đúng vậy, Lan Tử, buổi tối con để một đứa ngủ chung với cậu nó đi, bằng không bốn mẹ con con ngủ chung một chỗ sẽ chật chội đó.” Mẹ Trình cũng nói.
“Được ạ!” Trình Như Lan nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo hỏi rằng: “Hai đứa con ai muốn ngủ cùng cậu nào?”
Hai cậu bé nhìn mẹ, lại nhìn nhìn cậu út, bọn cậu vừa muốn ngủ cùng mẹ, bình thường ở nhà cũng không được ngủ cùng mẹ, nhưng bọn cậu cũng muốn ngủ cùng cậu út, chơi chung với cậu út rất vui.
“Con ngủ với cậu út ạ!” Đại Bảo nói, cậu bé cảm thấy cậu út ngủ một mình đáng thương như vậy không có ai ngủ cùng, vậy thì cậu bé sẽ ngủ chung với cậu út.
Còn Nhị Bảo lại nói: “Con muốn ngủ chung với mẹ ạ!” Cậu bé vẫn muốn ngủ chung với người mẹ thân yêu, cái ôm của mẹ thơm tho mềm mại, cậu bé thật sự rất muốn ngủ với mẹ.
Sau khi phân chia xong, Trình Như Lan ngủ cùng với Nhị Bảo, Tam Bảo, còn em trai cô lại ngủ chung với Đại Bảo.
Buổi tối Trình Như Lan để lão tam nằm ở giữa, lão nhị ngủ ở phía trong cùng, còn cô thì ngủ ở bên ngoài.
Hai cậu bé lúc đầu còn không chịu ngủ, vẫn luôn ríu rít nói chuyện không ngừng, Trình Như Lan cũng không biết hai thằng bé đang nói chuyện gì! Cuối cùng thấy hai đứa nhỏ vẫn không ngủ, Trình Như Lan nói rằng: “Lại đây, hai con đừng nói chuyện nữa, mẹ kể chuyện cổ tích cho các con nghe nhé, nhưng mà hai con nghe mẹ kể chuyện xong phải ngoan ngoan đi ngủ đó!”
“Vâng ạ!” Hai cậu bé vui vẻ.
“Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa Bạch Tuyết, nàng có một người mẹ kế ác độc…”
Lúc Trình Như Lan mới bắt đầu kể chuyện, hai đứa nhỏ vẫn luôn không ngừng hỏi công chúa Bạch Tuyết là cái gì, Trình Như Lan liền trả lời đó chính là nàng công chúa lớn lên vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp.
Danh sách chương