“Nhị Nha đẩy cô ấy chẳng phải là bởi vì con sao, lần này đẩy cô ấy xuống sông, lần sau thì sao? Rồi sẽ làm ra chuyện gì nữa đây?”“Cố Hướng Đông, con thật sự muốn chọc mẹ tức chết sao…” Mẹ cả Tôn chỉ tay vào đứa con trai út của mình, giận đến run người.Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của mẹ, Cố Hướng Đông vẫn rất tàn nhẫn, anh nói: “Mẹ, con đã quyết định rồi.

Ngoài ra, lần này con bị thương, cũng không thể tiếp tục ở trong quân đội nữa, càng không cần buộc người ta phải chịu khổ cùng với chúng ta.” Vốn tưởng rằng sẽ rất khó mở miệng, nhưng cho đến hôm nay khi nói ra những lời này, anh lại cảm thấy vô cùng nhẹ lòng.“Cái gì mà không thể ở trong quân đội được nữa? Quân đội không cần con nữa sao? Còn nữa, con bị thương ở đâu?” Trong chốc lát nhận được cả hai tin bất ngờ, mẹ cả Tôn hơi choáng váng.

Không thể ở trong quân đội thì thôi, bà cũng đã chịu đủ những tháng ngày lo lắng hãi hùng, vừa hay quay về để lấy vợ sinh con.


Chỉ có điều, câu nói sau đó là có ý gì, bị thương? Bị thương ở đâu chứ?“Mẹ, ánh mắt đó của mẹ là sao thế, không phải bị thương kiểu ấy đâu.” Nhìn thấy ánh mắt dò xét cơ thể mình của mẹ, và cả thần thái có chút không rõ ràng, anh biết mẹ chắc chắn lại hiểu lầm.“Vậy con còn do dự cái gì nữa? Không ở trong quân đội nữa thì thôi, nhiều năm qua con ở trong quân đội, không có ngày nào mẹ ngủ ngon giấc.

Tiền con gửi về mẹ chưa từng đụng qua, giữ lại để sau này con tự gầy dựng một gia đình nhỏ cho riêng mình.”Không phải thì tốt, mẹ cả Tôn nói trong lòng.“Mẹ, tiền đó là con gửi về cho mọi người sử dụng.”“Đó là thứ mà con đã đánh đổi bằng tính mạng, mẹ không thể nào dùng dễ dàng như vậy, con yên tâm đi.”“Con không cần số tiền này, quân đội cũng đã sắp xếp công việc cho con rồi, nhưng con vẫn còn đang suy nghĩ.

Dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thiếu cái ăn cái mặc, mẹ cứ yên tâm đi.” Cố Hướng Đông quay người định rời đi, “Mẹ, chuyện con bảo để Sở Y Nhất rời đi, đó là những lời thật lòng, mẹ nghe lời con đi.”Nhìn thấy dáng vẻ chán nản của đứa con trai út, mẹ cả Tôn nhất thời đau lòng!Rốt cuộc là kẻ ác độc nào đã nói Cố Hướng Đông nhà bà là người khắc vợ, hại thằng bé sinh ra nỗi ám ảnh trong lòng, quả thật quá tàn nhẫn.

Hiện tại, mẹ cả Tôn hận tới mức chỉ muốn xé xác cái người đó, nhưng giờ đây đành chỉ lau nước mắt trong bất lực, con trai của bà lẽ nào phải sống đơn độc cả đời này sao?Sở Y Nhất uống thuốc rồi lại ngủ một giấc, toàn thân cô đều đổ mồ hôi, cô nhẹ nhàng ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, trời đã tối.

Cả nhà họ Cố đều yên tĩnh, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, ở đây cũng không có đồng hồ, thật sự rất bất tiện.Sở Y Nhất lẩm bẩm trong lòng, sau đó vén chăn bước xuống giường.

Bộ đồ thấm đẫm mồ hôi dính chặt trên cơ thể khiến cô cảm thấy khó chịu, muốn đi đun nước ấm để tắm một lát.Ngay sau khi ngọn đèn dầu được thắp lên, Tiểu Bảo bước vào: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao, mẹ thấy thế nào rồi? Có đói bụng không?” Cậu bé hỏi một tràng liên hồi, sau lưng còn có Cố Hướng Đông.“Cảm ơn sự quan tâm của Tiểu Bảo, con thật là một đứa trẻ chu đáo.


Toàn thân cô đổ mồ hôi nên bây giờ đã cảm thấy khá hơn nhiều.” Cô xoa xoa khuôn mặt của Tiểu Bảo, nhẹ nhàng nói.“Mẹ, vậy mẹ có đói không, con đi xuống bếp lấy chút đồ ăn cho mẹ nhé, bà nội có để lại cho mẹ.” Mẹ cả Tôn đã chừa lại cho Sở Y Nhất bánh ngô và một ít cháo trong veo có thể soi được cả bóng người.

Không phải mẹ cả Tôn keo kiệt, mà là ở đây có được những thứ này đã tốt lắm rồi.“Không cần đâu, cô không đói, con không cần đi lấy đâu.

Con ở trong phòng chờ một lát, cô đi chuẩn bị nước nóng rồi tắm rửa nhé.” Sở Y Nhất nói xong liền chuẩn bị qua phòng bếp đun nước.“Em không cần đi, nước đã sôi rồi, anh sẽ qua lấy.” Mẹ cả Tôn tức giận, bà không cho anh bước vào cửa phòng, anh cũng không còn chỗ để ngủ nên sẵn tiện đi đun nước, dắt theo Tiểu Bảo ngồi bên ngoài đợi Sở Y Nhất tỉnh dậy.“Mẹ, hôm nay bố và bà cãi nhau.

Bây giờ bà nội không cho bố ngủ trong phòng của bà nội nữa.” Tiểu Bảo nhìn Cố Hướng Đông bước ra khỏi phòng, nằm nép bên cạnh Sở Y Nhất, khẽ lẩm bẩm.“Cãi nhau ư, tại sao vậy?” Theo quan sát của cô mấy ngày nay, Cố Hướng Đông là một người con ngoan ngoãn, mẹ cả Tôn cũng là một người có lý lẽ.


Hai người bọn họ đều thông cảm cho nhau, tại sao lại cãi nhau rồi?“Hình như là bởi vì mẹ đó.”“Vì cô sao? Có phải con đã nghe nhầm rồi không?” Sở Y Nhất có chút kinh ngạc.“Không nghe nhầm đầu ạ, hai người cãi nhau rất lớn tiếng, anh Tiểu Trụ cũng nghe được.

Bà nói mẹ rơi xuống nước là do Nhị Nha đẩy, không liên quan gì đến bố hết, nhưng bố lại bảo muốn mẹ rời khỏi nhà.

Có phải bố không thích mẹ không?” Tiểu Bảo không hiểu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện