Căn phòng ngói bùn vuông vức, trong phòng quét một lớp sơn trắng, nhìn qua khá sạch sẽ.
Bên trong chỉ kê vẻn vẹn một chiếc giường và một tủ quần áo làm bằng gỗ, không có một ngọn đèn nào, công cụ chiếu sáng duy nhất chính là một cái giá nến nhỏ.
Cố An An nhìn chiếc mền in hoa văn sặc sỡ chỉ có ở thập niên sáu mươi trên giường, chợt nghĩ có thể mình đã đầu thai đến một thôn nhỏ xa xôi, điều kiện của gia đình không được tốt lắm.
“Mẹ, mẹ xem, em gái đang nhìn con này.”
Vẻ mặt Cố Hướng Văn hưng phấn nói với người phụ nữ thanh lệ đang nằm trên giường, dáng vẻ ghét bỏ lúc nãy cũng biến mất..
"Anh nói bậy, em gái rõ ràng đang nhìn em. Anh vừa làm em ấy đau, em ấy sẽ không thèm nhìn anh đâu." Cố Hướng Vũ em trai sinh đôi của Cố Hướng Văn bĩu môi nói.
Cha đã nói em gái qua một thời gian nữa sẽ trở nên trắng trẻo mập mạp, lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn mấy cô gái trong thôn. Em gái đáng yêu xinh xắn như vậy, còn lâu cậu mới nhường cho anh hai.
“Rõ ràng em gái đang nhìn anh." Cố Hướng Văn cũng không nhường em trai.
Thấy hai anh em sắp cãi nhau, Cố Nhã Cầm trước đó vẫn đang ở một bên xem náo nhiệt đành vội vàng lên tiếng. Bà ôm lấy con gái bảo bối khiến hai anh em tranh giành:
"Làm anh sao có thể cãi nhau trước mặt em gái chứ. Không sợ em sẽ chê cười các con, sau đó không để ý tới các con nữa sao.”
Cố Nhã Cầm chớp mắt nhìn con gái, lòng mềm nhũn. Tiểu bảo bối nhà mình sao có thể đáng yêu như vậy chứ, tốt hơn so với hai nhóc quỷ kia nhiều.
Chờ con gái lớn hơn một chút, bà muốn dạy con thêu thùa, may quần áo xinh đẹp, mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ thơm tho, mặc quần áo thật đẹp, sẽ không để nó bị hai anh trai dạy hư.
Chỉ có điều, cũng đến lúc cho bú sữa rồi, An An chắc hẳn đang rất đói bụng.
Đời này, Cố An An vẫn tên là Cố An An, Cố Kiến Nghiệp chê những cái tên hoa hoa cỏ dại, đỏ đỏ xanh xanh kia quá tục, không xứng với con gái bảo bối của ông. Kiểu gì cũng phải nghĩ một cái tên chưa ai đặt. Quyển từ điển Tân Hoa kia cũng sắp bị ông lật rách rồi, nhưng vẫn tìm được cái tên nào hay.
Cuối cùng vẫn là Cố Bảo Điền không chịu được sự lề mề của con trai, ông quyết định đặt cho cháu gái cái tên An An này, ngụ ý giống như kiếp trước, đều mong cháu gái luôn bình an vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Cố Bảo Điền đặt tên cho cháu gái. Phải biết rằng, tên cháu trai của nhà họ Cố đều do ông đặt, nhưng tên cháu gái đều để cha mẹ chúng tùy ý đặt. Chỉ một điểm này thôi cũng đủ thấy được địa vị của Cố An An trong lòng Cố lão gia không tầm thường.
“Nào, An An, uống sữa thôi con.”
Cố Nhã Cầm vén áo lên, ôm con gái đến gần đầu ti, Cố An An nhìn bộ phận kia càng lúc càng gần, trong lòng cảm thấy rất ngượng ngùng. Mấy ngày trước ý thức còn mơ hồ, hiện tại có ý thức rõ ràng rồi, đương nhiên cũng có chút xấu hổ.
Chỉ là bụng vẫn kêu ùng ục, Cố An An đành nhắm mắt lại, ngậm lấy ti, từng ngụm từng ngụm mà rít .
Sữa mẹ có chút nhàn nhạt, không quá khó uống, nhưng cũng không phải dễ uống. Do Cố An An hiện tại không thể hấp thụ thức ăn bình thường, nên chỉ có thể liều mạng uống.
Cố Nhã Cầm nhận ra hôm nay con gái uống sữa nhiều hơn mọi khi, sức lực so với mấy ngày trước lớn hơn không ít. Bà cũng không để ý, chỉ cho rằng con gái đói bụng đang trách bà không xứng chức làm mẹ, để con phải chịu đói.
Cố Hướng Văn nhìn dáng vẻ uống sữa ngon lành của em gái, trong lòng có chút đồng cảm. Em gái thật đáng thương quá đi.
Hôm nay trong đội thịt gà, mỗi người đều được chia hai phần. Cậu len lén giấu đi nửa phần, muốn mang về cho em gái ăn. Nhưng nghe mẹ nói em gái vẫn chưa ăn được, cậu cũng chỉ có thể hưởng thụ một mình.
Cố Hướng Văn nhớ lại hương vị thơm ngon của thịt gà, khẽ liếm môi. Chợt nghĩ lúc bọn họ lén uống sữa dê của dê cái vừa mới sinh con trong đội, rùng mình một cái, ánh mắt nhìn em gái càng thêm đồng cảm.
Bên trong chỉ kê vẻn vẹn một chiếc giường và một tủ quần áo làm bằng gỗ, không có một ngọn đèn nào, công cụ chiếu sáng duy nhất chính là một cái giá nến nhỏ.
Cố An An nhìn chiếc mền in hoa văn sặc sỡ chỉ có ở thập niên sáu mươi trên giường, chợt nghĩ có thể mình đã đầu thai đến một thôn nhỏ xa xôi, điều kiện của gia đình không được tốt lắm.
“Mẹ, mẹ xem, em gái đang nhìn con này.”
Vẻ mặt Cố Hướng Văn hưng phấn nói với người phụ nữ thanh lệ đang nằm trên giường, dáng vẻ ghét bỏ lúc nãy cũng biến mất..
"Anh nói bậy, em gái rõ ràng đang nhìn em. Anh vừa làm em ấy đau, em ấy sẽ không thèm nhìn anh đâu." Cố Hướng Vũ em trai sinh đôi của Cố Hướng Văn bĩu môi nói.
Cha đã nói em gái qua một thời gian nữa sẽ trở nên trắng trẻo mập mạp, lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn mấy cô gái trong thôn. Em gái đáng yêu xinh xắn như vậy, còn lâu cậu mới nhường cho anh hai.
“Rõ ràng em gái đang nhìn anh." Cố Hướng Văn cũng không nhường em trai.
Thấy hai anh em sắp cãi nhau, Cố Nhã Cầm trước đó vẫn đang ở một bên xem náo nhiệt đành vội vàng lên tiếng. Bà ôm lấy con gái bảo bối khiến hai anh em tranh giành:
"Làm anh sao có thể cãi nhau trước mặt em gái chứ. Không sợ em sẽ chê cười các con, sau đó không để ý tới các con nữa sao.”
Cố Nhã Cầm chớp mắt nhìn con gái, lòng mềm nhũn. Tiểu bảo bối nhà mình sao có thể đáng yêu như vậy chứ, tốt hơn so với hai nhóc quỷ kia nhiều.
Chờ con gái lớn hơn một chút, bà muốn dạy con thêu thùa, may quần áo xinh đẹp, mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ thơm tho, mặc quần áo thật đẹp, sẽ không để nó bị hai anh trai dạy hư.
Chỉ có điều, cũng đến lúc cho bú sữa rồi, An An chắc hẳn đang rất đói bụng.
Đời này, Cố An An vẫn tên là Cố An An, Cố Kiến Nghiệp chê những cái tên hoa hoa cỏ dại, đỏ đỏ xanh xanh kia quá tục, không xứng với con gái bảo bối của ông. Kiểu gì cũng phải nghĩ một cái tên chưa ai đặt. Quyển từ điển Tân Hoa kia cũng sắp bị ông lật rách rồi, nhưng vẫn tìm được cái tên nào hay.
Cuối cùng vẫn là Cố Bảo Điền không chịu được sự lề mề của con trai, ông quyết định đặt cho cháu gái cái tên An An này, ngụ ý giống như kiếp trước, đều mong cháu gái luôn bình an vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Cố Bảo Điền đặt tên cho cháu gái. Phải biết rằng, tên cháu trai của nhà họ Cố đều do ông đặt, nhưng tên cháu gái đều để cha mẹ chúng tùy ý đặt. Chỉ một điểm này thôi cũng đủ thấy được địa vị của Cố An An trong lòng Cố lão gia không tầm thường.
“Nào, An An, uống sữa thôi con.”
Cố Nhã Cầm vén áo lên, ôm con gái đến gần đầu ti, Cố An An nhìn bộ phận kia càng lúc càng gần, trong lòng cảm thấy rất ngượng ngùng. Mấy ngày trước ý thức còn mơ hồ, hiện tại có ý thức rõ ràng rồi, đương nhiên cũng có chút xấu hổ.
Chỉ là bụng vẫn kêu ùng ục, Cố An An đành nhắm mắt lại, ngậm lấy ti, từng ngụm từng ngụm mà rít .
Sữa mẹ có chút nhàn nhạt, không quá khó uống, nhưng cũng không phải dễ uống. Do Cố An An hiện tại không thể hấp thụ thức ăn bình thường, nên chỉ có thể liều mạng uống.
Cố Nhã Cầm nhận ra hôm nay con gái uống sữa nhiều hơn mọi khi, sức lực so với mấy ngày trước lớn hơn không ít. Bà cũng không để ý, chỉ cho rằng con gái đói bụng đang trách bà không xứng chức làm mẹ, để con phải chịu đói.
Cố Hướng Văn nhìn dáng vẻ uống sữa ngon lành của em gái, trong lòng có chút đồng cảm. Em gái thật đáng thương quá đi.
Hôm nay trong đội thịt gà, mỗi người đều được chia hai phần. Cậu len lén giấu đi nửa phần, muốn mang về cho em gái ăn. Nhưng nghe mẹ nói em gái vẫn chưa ăn được, cậu cũng chỉ có thể hưởng thụ một mình.
Cố Hướng Văn nhớ lại hương vị thơm ngon của thịt gà, khẽ liếm môi. Chợt nghĩ lúc bọn họ lén uống sữa dê của dê cái vừa mới sinh con trong đội, rùng mình một cái, ánh mắt nhìn em gái càng thêm đồng cảm.
Danh sách chương