----
Dưới sự dẫn dắt không biết là cố ý hay vô ý của Thẩm Uyển, Thẩm Tình lại bị phớt lờ.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu nhẫn nhịn của cô ta, trong lòng Thẩm Uyển âm thầm bĩu môi.
Đây mới chỉ là bắt đầu, muốn lấy đồ của cô, làm sao có thể làm được mà không phải trả giá.
Ngồi ở Tô gia một lúc, Thẩm Uyển nói lời tạm biệt. Chiều nay cô phải về đoàn văn công, không có thời gian chơi trò gia đình với Thẩm Tình.
Dì Tô đứng dậy tiễn cô, bà Tô cũng chuẩn bị đi ra ngoài tìm ông bạn già nói chuyện, bà Thẩm tất nhiên cũng dẫn Thẩm Tình đi ra ngoài.
Mấy người đi ra khỏi nhà chính, bà Tô chống nạng, thoáng nhìn thấy một bóng người cao lớn từ trong căn phòng phía đông đi ra.
Bà Tô khó hiểu gọi anh lại:
"Yến Thành, không phải vừa rồi cháu nói có việc, sao vẫn còn ở nhà vậy?"
Những người khác theo giọng nói của bà Tô nhìn qua, Thẩm Uyển tò mò quay đầu nhìn về phía người đang đi tới.
Người đàn ông mặc quân phục màu xanh đậm phẳng phiu làm nổi bật dáng người thon dài và rắn rỏi, vai rộng eo hẹp, tỷ lệ cơ thể tuyệt vời, khuôn mặt rất đẹp trai.
Thẩm Uyển đã gặp nhiều nam vũ công đẹp trai ở đoàn văn công, nhưng cảm thấy không ai đẹp như anh, đặc biệt là khí chất sắc bén và đáng sợ đó, không ai có thể so sánh được.
Trong đầu cô đoán thân phận của người này, vừa rồi cô nghe bà Tô gọi anh là Yến Thành.
Theo những gì cô biết, con trai út của bà Tô tên là Tô Yến Thành, hơn nữa xét về độ tuổi cũng đúng.
Cô đang suy nghĩ, chợt nghe bà Tô cười giới thiệu với mọi người:
"Đây là con trai út Yến Thành của tôi.
Mấy năm rồi nó không về nhà, gần đây bị thương ở nhà dưỡng bệnh cũng không rảnh rỗi được, ngày nào cũng chạy quân đội."
Tô Yến Thành đang làm quân nhân, năm nay mới hai mươi tám tuổi, đã ở cấp trung tá.
Anh không phục vụ trong quân đội Bắc thành, cho nên thường xuyên vắng nhà.
Thế hệ trẻ trong đại viện gần như không biết anh, nhưng thường xuyên nghe thấy ba mẹ mình khen anh, sau đó lại chê con nhà mình không có giá trị gì.
Thẩm Uyển hơi có ấn tượng với anh, hình như lần cuối cùng cô nhìn thấy anh là năm sáu năm trước, nhưng bọn họ chỉ nói chuyện mấy câu, nên cũng không quen biết.
Tô Yến Thành hơi lạnh lùng, không nói nhiều, sau khi chào hỏi ngắn gọn, anh cầm túi hồ sơ trong tay chuẩn bị đi trước.
Lúc này bà Tô lại gọi anh lại:
"Yến Thành, con đến quân đội à?"
"Vâng." Tô Yến Thành quay người đứng lại.
"Đúng lúc Uyển Uyển đi về, con thuận đường chở con bé về đi."
Vì những câu này, ánh mắt Tô Yến Thành khẽ di chuyển nhìn Thẩm Uyển mấy giây, lập tức gật đầu đồng ý, sau đó dừng lại như đang đợi cô.
Hai người vừa chào hỏi, anh cũng không nhận nhầm người, nhưng Thẩm Uyển hiếm khi lại nói không nên lời.
Không ai hỏi ý kiến của cô, mọi việc đã được quyết định.
Thấy anh đồng ý, bà Tô quay đầu cười nói:
"Uyển Uyển, con cứ ngồi xe của nó đến quân đội đi, sẽ thuận đường hơn."
"Vâng, cháu cám ơn bà."
Thẩm Uyển suy nghĩ một lúc, hình như cô không có lý do gì để từ chối, nên mỉm cười với Tô Yến Thành, rồi lại cảm ơn anh:
"XIn lỗi đã làm phiền chú Tô rồi."
Khụ, tuy rằng Tô Yến Thành không quá già, nhưng vai vế của anh cao.
Hiện tại cô vẫn mang danh là vợ sắp cưới của cháu trai anh, nên xưng hô tất nhiên cũng giống Thẩm Lộ Hoài.
Tô Yến Thành lại nhìn cô, sau đó không nói gì, chỉ gật đầu.
Thẩm Uyển nói tạm biệt với những người khác, Thẩm Tình đang mải suy nghĩ. Thẩm Uyển không chú ý cô ta nữa, quay người đi theo phía sau Tô Yến Thành, hai người một trước một sau đi ra cửa cách nhau một mét.
Đi ra ngoài Tô gia không xa, Thẩm Uyển nhìn thấy một chiếc xe jeep quân sự đậu ở đó.
Dưới sự dẫn dắt không biết là cố ý hay vô ý của Thẩm Uyển, Thẩm Tình lại bị phớt lờ.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu nhẫn nhịn của cô ta, trong lòng Thẩm Uyển âm thầm bĩu môi.
Đây mới chỉ là bắt đầu, muốn lấy đồ của cô, làm sao có thể làm được mà không phải trả giá.
Ngồi ở Tô gia một lúc, Thẩm Uyển nói lời tạm biệt. Chiều nay cô phải về đoàn văn công, không có thời gian chơi trò gia đình với Thẩm Tình.
Dì Tô đứng dậy tiễn cô, bà Tô cũng chuẩn bị đi ra ngoài tìm ông bạn già nói chuyện, bà Thẩm tất nhiên cũng dẫn Thẩm Tình đi ra ngoài.
Mấy người đi ra khỏi nhà chính, bà Tô chống nạng, thoáng nhìn thấy một bóng người cao lớn từ trong căn phòng phía đông đi ra.
Bà Tô khó hiểu gọi anh lại:
"Yến Thành, không phải vừa rồi cháu nói có việc, sao vẫn còn ở nhà vậy?"
Những người khác theo giọng nói của bà Tô nhìn qua, Thẩm Uyển tò mò quay đầu nhìn về phía người đang đi tới.
Người đàn ông mặc quân phục màu xanh đậm phẳng phiu làm nổi bật dáng người thon dài và rắn rỏi, vai rộng eo hẹp, tỷ lệ cơ thể tuyệt vời, khuôn mặt rất đẹp trai.
Thẩm Uyển đã gặp nhiều nam vũ công đẹp trai ở đoàn văn công, nhưng cảm thấy không ai đẹp như anh, đặc biệt là khí chất sắc bén và đáng sợ đó, không ai có thể so sánh được.
Trong đầu cô đoán thân phận của người này, vừa rồi cô nghe bà Tô gọi anh là Yến Thành.
Theo những gì cô biết, con trai út của bà Tô tên là Tô Yến Thành, hơn nữa xét về độ tuổi cũng đúng.
Cô đang suy nghĩ, chợt nghe bà Tô cười giới thiệu với mọi người:
"Đây là con trai út Yến Thành của tôi.
Mấy năm rồi nó không về nhà, gần đây bị thương ở nhà dưỡng bệnh cũng không rảnh rỗi được, ngày nào cũng chạy quân đội."
Tô Yến Thành đang làm quân nhân, năm nay mới hai mươi tám tuổi, đã ở cấp trung tá.
Anh không phục vụ trong quân đội Bắc thành, cho nên thường xuyên vắng nhà.
Thế hệ trẻ trong đại viện gần như không biết anh, nhưng thường xuyên nghe thấy ba mẹ mình khen anh, sau đó lại chê con nhà mình không có giá trị gì.
Thẩm Uyển hơi có ấn tượng với anh, hình như lần cuối cùng cô nhìn thấy anh là năm sáu năm trước, nhưng bọn họ chỉ nói chuyện mấy câu, nên cũng không quen biết.
Tô Yến Thành hơi lạnh lùng, không nói nhiều, sau khi chào hỏi ngắn gọn, anh cầm túi hồ sơ trong tay chuẩn bị đi trước.
Lúc này bà Tô lại gọi anh lại:
"Yến Thành, con đến quân đội à?"
"Vâng." Tô Yến Thành quay người đứng lại.
"Đúng lúc Uyển Uyển đi về, con thuận đường chở con bé về đi."
Vì những câu này, ánh mắt Tô Yến Thành khẽ di chuyển nhìn Thẩm Uyển mấy giây, lập tức gật đầu đồng ý, sau đó dừng lại như đang đợi cô.
Hai người vừa chào hỏi, anh cũng không nhận nhầm người, nhưng Thẩm Uyển hiếm khi lại nói không nên lời.
Không ai hỏi ý kiến của cô, mọi việc đã được quyết định.
Thấy anh đồng ý, bà Tô quay đầu cười nói:
"Uyển Uyển, con cứ ngồi xe của nó đến quân đội đi, sẽ thuận đường hơn."
"Vâng, cháu cám ơn bà."
Thẩm Uyển suy nghĩ một lúc, hình như cô không có lý do gì để từ chối, nên mỉm cười với Tô Yến Thành, rồi lại cảm ơn anh:
"XIn lỗi đã làm phiền chú Tô rồi."
Khụ, tuy rằng Tô Yến Thành không quá già, nhưng vai vế của anh cao.
Hiện tại cô vẫn mang danh là vợ sắp cưới của cháu trai anh, nên xưng hô tất nhiên cũng giống Thẩm Lộ Hoài.
Tô Yến Thành lại nhìn cô, sau đó không nói gì, chỉ gật đầu.
Thẩm Uyển nói tạm biệt với những người khác, Thẩm Tình đang mải suy nghĩ. Thẩm Uyển không chú ý cô ta nữa, quay người đi theo phía sau Tô Yến Thành, hai người một trước một sau đi ra cửa cách nhau một mét.
Đi ra ngoài Tô gia không xa, Thẩm Uyển nhìn thấy một chiếc xe jeep quân sự đậu ở đó.
Danh sách chương