----
Bất kể đó là tai nạn thực sự hay ai đó cố tình làm hại cô, thì bọn họ cũng nhất định tra rõ chân tướng sự việc.
"Vậy thì tốt, chuyện này sau này tớ sẽ hỏi cô xem sao, nhất định phải bắt được kẻ đầu sỏ gây lên mọi chuyện này!”
Trình Anh tức giận đến mức hoàn toàn không để ý tới một khả năng khác.
Cô của cô ấy là phó đoàn trưởng đoàn văn công, khi về nhất định phải nói rõ ràng với cô mình đặc biệt xét kỹ chuyện này, điều tra rạch ròi, đoàn văn công quyết tâm không thể có những đồng chí có ý đồ xấu xa như vậy.
Trên thực tế, Thẩm Uyển với tư cách là đương sự bị hại trong chuyện này cũng không rõ bị mọi sự tai nạn hay do con người tạo ra, cô chỉ nhớ rằng khoảnh khắc đạo cụ rơi xuống, phản xạ có điều kiện của cô là cúi đầu, giơ tay lên bảo vệ đầu và mặt, khi tỉnh dậy đã thấy mình đang ở bệnh viện.
Cô Lý đợi cô tỉnh lại rồi mới rời đi, sau đó cô không ngừng sắp xếp lại ký ức của mình, hơn nữa đầu còn bị choáng váng vì bị đập trúng nên cô chưa rảnh hồi tưởng chi tiết chuyện này.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, y tá đã tiêm xong ống truyền tĩnh mạch cho Thẩm Uyển, Trình Anh ra ngoài nhờ người đến rút kim cho cô.
Đợi mọi thứ xong xuôi cũng đã gần mười hai giờ trưa rồi, hai người đã đói, Trình Anh định đi lấy đồ ăn cho cô, cũng tiện về ký túc xá lấy đồ đạc cần dùng.
Họ quen nhau từ khi Thẩm Uyển gia nhập đoàn văn công năm mười sáu tuổi, đã là bạn bè nhiều năm như vậy nên không cần phải khách sáo.
Trình Anh không để cô đợi lâu, chưa đến nửa giờ đã có người mở cửa phòng bệnh bước vào.
“Chị Thẩm Uyển, chị Trình Anh sợ chị đói nên bảo em mang đồ ăn cho chị trước.”
Bạch Tiểu Quyên mỉm cười tinh tế bước vào, giải thích nói.
Thẩm Uyển chèn hai chiếc gối ra sau lưng, dựa vào đầu giường nửa ngồi dậy, mỉm cười với cô nói: “Làm phiền em rồi.”
Bạch Tiểu Quyên đặt hộp cơm lên tủ cạnh đầu giường, cẩn thận mở ra, đưa thìa cho cô, lắc đầu cười nói:
"Không phiền gì đâu, đúng lúc em cũng muốn vào thăm chị.”
Cô dừng lại một lúc, ánh mắt đặt lên người Thẩm Uyển đang tĩnh lặng uống cháo, cô mím môi nói:
“Mọi người đều lo lắng cho chị, lúc đó thật sự sợ muốn chết, em đứng đằng xa nghe thấy tiếng vội quay lại đã thấy chị ngất xỉu rồi, giờ thấy chị không sao thấy yên tâm thật.”
"Chị cũng bị hết hồn, may tỉnh lại không có chuyện gì xảy ra."
Thẩm Uyển ăn mấy ngụm cháo rồi hỏi cô ấy: "Trong nhóm tập luyện thế nào rồi?"
"Sau khi cô Lý và các bạn đưa chị đi bệnh viện xong, thầy Trương đã yêu cầu mọi người trở lại phòng tiếp tục luyện tập."
Vốn định hôm nay là lần đầu tiên mọi người tập luyện chạy thử trên sân khấu của khán phòng, không ngờ lại xảy ra chuyện, sau khi trưởng nhóm đưa mọi người đi thì lễ đường đã bị đóng lại như trước để ngăn cản mọi người đến gần, bảo rằng phải kiểm tra lại mọi nguy hiểm tiềm ẩn đã.
Bất kể đó là tai nạn thực sự hay ai đó cố tình làm hại cô, thì bọn họ cũng nhất định tra rõ chân tướng sự việc.
"Vậy thì tốt, chuyện này sau này tớ sẽ hỏi cô xem sao, nhất định phải bắt được kẻ đầu sỏ gây lên mọi chuyện này!”
Trình Anh tức giận đến mức hoàn toàn không để ý tới một khả năng khác.
Cô của cô ấy là phó đoàn trưởng đoàn văn công, khi về nhất định phải nói rõ ràng với cô mình đặc biệt xét kỹ chuyện này, điều tra rạch ròi, đoàn văn công quyết tâm không thể có những đồng chí có ý đồ xấu xa như vậy.
Trên thực tế, Thẩm Uyển với tư cách là đương sự bị hại trong chuyện này cũng không rõ bị mọi sự tai nạn hay do con người tạo ra, cô chỉ nhớ rằng khoảnh khắc đạo cụ rơi xuống, phản xạ có điều kiện của cô là cúi đầu, giơ tay lên bảo vệ đầu và mặt, khi tỉnh dậy đã thấy mình đang ở bệnh viện.
Cô Lý đợi cô tỉnh lại rồi mới rời đi, sau đó cô không ngừng sắp xếp lại ký ức của mình, hơn nữa đầu còn bị choáng váng vì bị đập trúng nên cô chưa rảnh hồi tưởng chi tiết chuyện này.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, y tá đã tiêm xong ống truyền tĩnh mạch cho Thẩm Uyển, Trình Anh ra ngoài nhờ người đến rút kim cho cô.
Đợi mọi thứ xong xuôi cũng đã gần mười hai giờ trưa rồi, hai người đã đói, Trình Anh định đi lấy đồ ăn cho cô, cũng tiện về ký túc xá lấy đồ đạc cần dùng.
Họ quen nhau từ khi Thẩm Uyển gia nhập đoàn văn công năm mười sáu tuổi, đã là bạn bè nhiều năm như vậy nên không cần phải khách sáo.
Trình Anh không để cô đợi lâu, chưa đến nửa giờ đã có người mở cửa phòng bệnh bước vào.
“Chị Thẩm Uyển, chị Trình Anh sợ chị đói nên bảo em mang đồ ăn cho chị trước.”
Bạch Tiểu Quyên mỉm cười tinh tế bước vào, giải thích nói.
Thẩm Uyển chèn hai chiếc gối ra sau lưng, dựa vào đầu giường nửa ngồi dậy, mỉm cười với cô nói: “Làm phiền em rồi.”
Bạch Tiểu Quyên đặt hộp cơm lên tủ cạnh đầu giường, cẩn thận mở ra, đưa thìa cho cô, lắc đầu cười nói:
"Không phiền gì đâu, đúng lúc em cũng muốn vào thăm chị.”
Cô dừng lại một lúc, ánh mắt đặt lên người Thẩm Uyển đang tĩnh lặng uống cháo, cô mím môi nói:
“Mọi người đều lo lắng cho chị, lúc đó thật sự sợ muốn chết, em đứng đằng xa nghe thấy tiếng vội quay lại đã thấy chị ngất xỉu rồi, giờ thấy chị không sao thấy yên tâm thật.”
"Chị cũng bị hết hồn, may tỉnh lại không có chuyện gì xảy ra."
Thẩm Uyển ăn mấy ngụm cháo rồi hỏi cô ấy: "Trong nhóm tập luyện thế nào rồi?"
"Sau khi cô Lý và các bạn đưa chị đi bệnh viện xong, thầy Trương đã yêu cầu mọi người trở lại phòng tiếp tục luyện tập."
Vốn định hôm nay là lần đầu tiên mọi người tập luyện chạy thử trên sân khấu của khán phòng, không ngờ lại xảy ra chuyện, sau khi trưởng nhóm đưa mọi người đi thì lễ đường đã bị đóng lại như trước để ngăn cản mọi người đến gần, bảo rằng phải kiểm tra lại mọi nguy hiểm tiềm ẩn đã.
Danh sách chương