----

Nhưng Trình Anh còn có chút phẫn nộ bất bình, cứ luôn lẩm bẩm nói mình đúng là đã nhìn nhầm.

Thẩm Uyển cũng đang thu dọn đồ đạc, bị cô ấy lải nhải phiền lòng liền nói:

"Đừng nhắc đến cô ta nữa, lần trước không phải cô nói muốn mua trang phục mùa thu ư? Lần này trong đoàn nghỉ tôi cùng cô đi dạo một chút đi."

Vốn dĩ sau trung thu, đoàn đã định cho bọn họ nghỉ ba ngày, kết quả chuyện sau đó bị việc điều tra trì hoãn, hiện tại đã điều tra rõ ràng rồi, lãnh đạo trong đoàn vung tay lên cho họ ba ngày nghỉ.

Trình Anh bị dời đi lực chú ý, không còn lải nhải việc này không thôi nữa, ngược lại bắt đầu cùng cô thảo luận xem nghỉ lễ thì đi đâu dạo phố.

Trước bữa tối, Thẩm Uyển liền bắt xe về nhà.

Sau khi về đến nhà, cô không hề nhìn thấy Thẩm Tình.

Lý Lệ Hoa nói cho cô biết, ngày đó Thẩm Tình căn bản không trở về, đêm đó đã chạy đến bên đại viện tìm ông bà nội nhà họ Thẩm làm chủ cho mình.

Ông Thẩm đi theo cô ta, lúc trở về sắc mặt tương đối khó coi, sau đó cũng không nhắc lại lời muốn lập tức đưa cô ta về quê nữa.

Xuất hiện kết quả này, Thẩm Uyển không hề thấy lạ, cô đã sớm đoán được rồi.

Buổi tối sau khi ông Thẩm trở về lại thay Thẩm Tình xin lỗi cô, không hoàn thành được việc đã nói trước đó, chính ông cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Mặt mày Thẩm Uyển tươi cười, rất rộng rãi tỏ vẻ mình không để ý nữa, nhưng trong lòng thật sự nghĩ như thế nào cũng chỉ có cô biết.

Nhưng cô hiểu chuyện khiến cho ông Thẩm càng thêm áy náy trong lòng, cũng âm thầm vui mừng con gái riêng thật sự vừa rộng lượng lại hiểu chuyện, nếu Thẩm Tình có thể được một nửa của cô làm mình bớt lo thì đã hài lòng lắm rồi.

...

Buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ, Lý Lệ Hoa đã sớm đến phòng con trai út đánh thức Thẩm Gia, chờ Thẩm Uyển luyện xong kiến thức cơ bản, cả nhà ăn cơm  rồi bà liền đạp xe dẫn con trai con gái đến nhà ông bà ngoại thăm hỏi.

Ông Thẩm bận rộn nên không đi, nhưng buổi sáng trước khi đi cũng không quên dặn dò Lý Lệ Hoa mang những đồ dinh dưỡng do bộ đội phát về nhà đến cho bố mẹ vợ.

Ông bà ngoại Thẩm Uyển đều là người làm công tác văn hóa, ông ngoại từng là giáo sư đại học, bà ngoại cũng là giáo viên trung học phổ thông, hiện tại hai ông bà lớn tuổi đều đã về hưu nhiều năm, ở viện dưỡng lão người nhà giáo sư gần đại học ở thành bắc.

Lý Lệ Hoa là cô con gái duy nhất của bọn họ, lại là đứa con gái đến tuổi trung niên mới có được nên khi còn bé rất cưng chiều, điều này khiến cho tính cách sau khi lớn lên của bà đơn thuần, dễ bị tra nam lừa gạt.

Bởi vì lúc bà còn trẻ không nghe lời cha mẹ, nhất định phải gả cho cha ruột Thẩm Uyển, cãi nhau rất to với hai ông bà cho nên đến tận bây giờ quan hệ giữa Lý Lệ Hoa và cha mẹ vẫn rất cứng nhắc.

Mỗi lần đến bọn họ cũng chỉ khi nhìn thấy cháu trai cháu gái ngoại thì mới tỏ sắc mặt tốt, nếu bà đến một mình thì ngay cả cửa cũng không vào được.

Hai ông bà chỉ tức giận con gái chứ chưa từng giận chó đánh mèo lên Thẩm Uyển, thậm chí bởi vì lúc Lý Lệ Hoa vừa ly hôn để Thẩm Uyển ở bên cạnh nhờ bọn họ chăm sóc một thời gian, sau khi tách ra còn rất nhớ nhung cô.

Sau khi xe đạp rẽ vào sân của gia đình, Lý Lệ Hoa gặp rất nhiều người quen trước kia, vừa chào hỏi người khác vừa dặn dò con trai:

"Chờ lát nữa con hãy quấn lấy ông ngoại con, hôm nay bà ngoại con tổ chức sinh nhật, dù thế nào mẹ cũng phải ở lại có biết không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện