-----

Thẩm Tình phẫn nộ, cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Uyển, mắng chửi:

"Tôi biết ngay là cô không phải người tốt, cô cũng độc ác như mẹ cô vậy!

Nhà họ Tô đã bị cô lừa, cô chính là một người con gái độc ác, vô liêm sỉ.”

Sau đó, cô ta mỉm cười đắc ý:

"Bà nội đã hứa với tôi, hai ngày nữa tôi sẽ đề cập với nhà họ Tô rằng tôi sẽ đính hôn với anh Lộ Hoài, nếu cô còn liêm sỉ hãy ra khỏi nhà họ Tô ngay bây giờ, xem ra đây là lần cuối cùng cô đến đây đó."

Thẩm Uyển bị giọng điệu như chủ nhân của cô ta chọc cười, cô thật sự không nhịn được nói:

"Em thật sự muốn cưới chó mèo nào trong nhà họ Tô sao?"

"Cô nói chó mèo là ai! Cô. . ."

Thẩm Tình giận dữ hét lên.

"Chị khuyên em nên tỉnh táo, đây là nhà họ Tô."

Thẩm Uyển khẽ cau mày, thật sự không thể nhìn nổi bộ dạng điên cuồng này của Thẩm Tình.

Cô cũng không muốn giúp cô ta nhưng đây là sân sau của nhà họ Tô, hôm nay có rất nhiều khách, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến, Thẩm Uyển không muốn phá hoại ngày vui của bà Tô.

Thẩm Tình cũng không quá ngu ngốc, cô ta ý thức được chuyện gì đang xảy ra nên vô thức nhìn quanh, thở phào nhẹ nhõm khi không thấy ai khác.

Sau khi định thần lại, Thẩm Tình nhớ lại cảnh tượng mình tức giận mà sắc mặt trở nên khó coi nhìn Thẩm Uyển, sau đó quay người tức giận bỏ đi.

Sau khi cô ta đi, Thẩm Uyển đếm thời gian, chuẩn bị đứng dậy đi tới phía trước nhìn xem.

Nhưng khi đi ngang qua cây táo rậm rạp cạnh bức tường phía sau cô chợt nhìn thấy nửa cửa sổ sau gốc cây, trong khoảnh khắc, cô chạm mắt với người ngồi sau cửa sổ.

Bị đôi mắt đen sâu thẳm của Tô Yến Thành nhìn chằm chằm, Thẩm Uyển nhất thời giật mình và thấy hơi sợ hãi.

Cửa sổ bị cây táo che khuất hơn nửa, cô ngồi ở sân sau hồi lâu cũng không để ý, huống chi là Tô Yến Thành ngồi sau cửa sổ.

Anh ấy đến đây khi nào, anh ấy có nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi không? Thẩm Uyển chớp mắt nhẹ, hơi hạ mí mắt xuống để tránh ánh mắt của anh ấy, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong đầu, hình như cô không nói gì khác thường.

Nếu biết sớm hơn cô sẽ chỉ đi tới mà không nhìn sang bên cạnh, với tính cách của chú nhỏ Tô, cô chắc chắn sẽ không lên tiếng trong tình huống này, cô không thể rời đi cũng không thể chào hỏi.

Không để cô suy nghĩ nhiều, Tô Yến Thành đặt quyển sách trong tay xuống đứng dậy đẩy cửa sổ.

Lúc này Thẩm Uyển không thể giả vờ không nhìn thấy, cô quyết định chào hỏi trước:

"Nhà trước náo nhiệt như vậy, chú Tô, sao chú lại ngồi đây đọc sách một mình?"

Tô Yến Thành đến đây để trốn, gần đây anh ấy đang nghỉ ngơi, bà nội Tô rất quan tâm đến chuyện cuộc sống của anh ấy, hôm nay có nhiều người thân đến như vậy, anh ngồi xuống không lâu thì bà nội lại đồng ý cho anh vài cuộc xem mắt.

Anh ấy đến sớm hơn Thẩm Uyển, không ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện giữa chị em nhà họ Thẩm.

"Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén..."

Thẩm Uyển dừng lại, nghĩ rằng anh đã cố ý dẫn dắt đề tài nên cô cũng không thể lòng vòng được.

Vẻ mặt Tô Yến Thành bình tĩnh không có biểu cảm gì, chỉ có điều khi nhìn cô, đôi mắt có những cảm xúc phức tạp mà cô không thể hiểu được.

"Chú Tô, cháu là người nên xin lỗi, cháu xin lỗi vì đã để chú xem chuyện xấu hổ như vậy."

Thẩm Uyển nở nụ cười xấu hổ cắt ngang lời anh.

Cô hành động như một người chị rộng lượng nhẹ nhàng dung túng cho cô em gái ngu dốt của mình, Tô Yến Thành lẳng lặng nhìn cô một lúc, không nhắc đến đề tài này như cô mong muốn.

Ngay khi Thẩm Uyển nghĩ rằng chuyện này đã xong, cô có thể rời đi rồi thì Tô Yến Thành lại nhìn cô, hỏi:

"Cô không muốn đính hôn với Lộ Hoài sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện