----
Người Thẩm gia vốn đều ở trong đại viện quân khu, phía sau Lý Lệ Hoa và Thẩm Kiến Quốc kết hôn hai người mới mang theo đứa nhỏ dọn ra ngoài, chỉ có ông bà cụ Thẩm gia còn ở trong đại viện, mỗi dịp lễ tết hai vợ chồng đều mang theo bọn nhỏ trở về thăm bọn họ.
Thẩm Uyển một đường về tới ngõ Đồng bách, nơi này đã rất gần trung tâm thành phố, phụ cận còn có một xưởng cơ khí, Thẩm gia ở trong một tòa nhà nhỏ hai tầng trong con hẻm thứ ba về phía đông.
Khi cô về đến nhà chưa đầy mười giờ, trong nhà chỉ có Lý Lệ Hoa và bảo mẫu Trương ở nhà.
Hai người đang nói chuyện, Lý Lệ Hoa ngẩng đầu nhìn thấy cô tiến vào, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cười đi tới:
"Lần trước trong điện thoại không phải con nói không trở về sao, hôm nay như thế nào... Vết thương trên đầu con là thế nào? Bị ngã hay làm sao?”
Đến gần Lý Lệ Hoa mới thấy trên trán Thẩm Uyển có vết thương, nhất thời nhíu mày, lôi kéo người nhìn kỹ.
Thẩm Uyển đi theo cô ngồi xuống sô pha, nói ngắn gọn những gì đã xảy ra bị thương, lại tập trung nói cho cô biết, Lý Lệ Hoa sau khi xem qua cảm thấy không nghiêm trọng như vậy mới yên tâm.
Con gái là thịt trong lòng bà, bị thương một chút bà cũng khó chịu như cắt thịt, sắc mặt Lý Lệ Hoa vẫn có chút không tốt:
"Trong đoàn xảy ra chuyện gì, diễn tập cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn này."
"Mẹ à, không sao, lãnh đạo đoàn đã nói, sẽ cho con một lời giải thích."
Thẩm Uyển không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của mẹ, liền ôm lấy cánh tay bà mà chuyển đề tài nói đến Thẩm Tình.
"Không phải nói hôm nay trở về sao, sao con không thấy ba ở nhà?"
Lý Lệ Hoa chỉ thương con gái, không để ý tới chuyện của con gái riêng, cho chút mặt mũi là được, bà liền nói:
"Lão Thẩm có chút việc gấp trở về chi đội xử lý, bất quá ông ấy phái xe đến ga xe lửa đón người, chờ đến trưa là con có thể nhìn thấy."
Bà không thích tính tình của con gái riêng, phàm là mọi việc đều có nguyên nhân, cũng không phải vừa mới gả vào bà đã có thái độ này, là do chuyện phát sinh sau đó mới khiến bà lạnh lòng, hoàn toàn buông tay không quản chuyện con riêng nữa.
Lý Lệ Hoa chưa từng yêu cầu Thẩm Uyển và Thẩm Tình phải vui vẻ ở chung, bà biết tình cảm bắt nguồn từ đâu, nhưng cũng biết có vài người trời sinh không cách nào hòa hợp được.
Đối với chuyện Thẩm Uyển từ nhỏ không hòa hợp với Thẩm Tình, Lý Lệ Hoa cũng biết, cho nên lần trước con gái nói không được bà cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Con không cần để ý tới nó, nếu trong đoàn cho con nghỉ thì cứ ở nhà, hai ngày nay ở nhà mẹ sẽ nấu cho con ít thuốc bổ."
Bà biết Thẩm Uyển ở đoàn văn công muốn giữ dáng, khống chế cân nặng để sân khấu diễn gì đó, nhưng quá gầy lại khiến bà đau lòng.
Thẩm Uyển cười gật đầu, không có từ chối, dù sao đến lúc đó mẹ cô cũng không thể nhìn chằm chằm cô ăn.
Lý Lệ Hoa ngồi cùng cô trong chốc lát rồi đứng dậy nói với thím Trương buổi trưa làm thêm hai món mà Thẩm Uyển thích ăn.
Người Thẩm gia vốn đều ở trong đại viện quân khu, phía sau Lý Lệ Hoa và Thẩm Kiến Quốc kết hôn hai người mới mang theo đứa nhỏ dọn ra ngoài, chỉ có ông bà cụ Thẩm gia còn ở trong đại viện, mỗi dịp lễ tết hai vợ chồng đều mang theo bọn nhỏ trở về thăm bọn họ.
Thẩm Uyển một đường về tới ngõ Đồng bách, nơi này đã rất gần trung tâm thành phố, phụ cận còn có một xưởng cơ khí, Thẩm gia ở trong một tòa nhà nhỏ hai tầng trong con hẻm thứ ba về phía đông.
Khi cô về đến nhà chưa đầy mười giờ, trong nhà chỉ có Lý Lệ Hoa và bảo mẫu Trương ở nhà.
Hai người đang nói chuyện, Lý Lệ Hoa ngẩng đầu nhìn thấy cô tiến vào, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cười đi tới:
"Lần trước trong điện thoại không phải con nói không trở về sao, hôm nay như thế nào... Vết thương trên đầu con là thế nào? Bị ngã hay làm sao?”
Đến gần Lý Lệ Hoa mới thấy trên trán Thẩm Uyển có vết thương, nhất thời nhíu mày, lôi kéo người nhìn kỹ.
Thẩm Uyển đi theo cô ngồi xuống sô pha, nói ngắn gọn những gì đã xảy ra bị thương, lại tập trung nói cho cô biết, Lý Lệ Hoa sau khi xem qua cảm thấy không nghiêm trọng như vậy mới yên tâm.
Con gái là thịt trong lòng bà, bị thương một chút bà cũng khó chịu như cắt thịt, sắc mặt Lý Lệ Hoa vẫn có chút không tốt:
"Trong đoàn xảy ra chuyện gì, diễn tập cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn này."
"Mẹ à, không sao, lãnh đạo đoàn đã nói, sẽ cho con một lời giải thích."
Thẩm Uyển không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của mẹ, liền ôm lấy cánh tay bà mà chuyển đề tài nói đến Thẩm Tình.
"Không phải nói hôm nay trở về sao, sao con không thấy ba ở nhà?"
Lý Lệ Hoa chỉ thương con gái, không để ý tới chuyện của con gái riêng, cho chút mặt mũi là được, bà liền nói:
"Lão Thẩm có chút việc gấp trở về chi đội xử lý, bất quá ông ấy phái xe đến ga xe lửa đón người, chờ đến trưa là con có thể nhìn thấy."
Bà không thích tính tình của con gái riêng, phàm là mọi việc đều có nguyên nhân, cũng không phải vừa mới gả vào bà đã có thái độ này, là do chuyện phát sinh sau đó mới khiến bà lạnh lòng, hoàn toàn buông tay không quản chuyện con riêng nữa.
Lý Lệ Hoa chưa từng yêu cầu Thẩm Uyển và Thẩm Tình phải vui vẻ ở chung, bà biết tình cảm bắt nguồn từ đâu, nhưng cũng biết có vài người trời sinh không cách nào hòa hợp được.
Đối với chuyện Thẩm Uyển từ nhỏ không hòa hợp với Thẩm Tình, Lý Lệ Hoa cũng biết, cho nên lần trước con gái nói không được bà cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Con không cần để ý tới nó, nếu trong đoàn cho con nghỉ thì cứ ở nhà, hai ngày nay ở nhà mẹ sẽ nấu cho con ít thuốc bổ."
Bà biết Thẩm Uyển ở đoàn văn công muốn giữ dáng, khống chế cân nặng để sân khấu diễn gì đó, nhưng quá gầy lại khiến bà đau lòng.
Thẩm Uyển cười gật đầu, không có từ chối, dù sao đến lúc đó mẹ cô cũng không thể nhìn chằm chằm cô ăn.
Lý Lệ Hoa ngồi cùng cô trong chốc lát rồi đứng dậy nói với thím Trương buổi trưa làm thêm hai món mà Thẩm Uyển thích ăn.
Danh sách chương