-----
"Nói đưa em đi, nhất định sẽ đưa em đi, nhanh chóng rửa mặt đánh răng đi, chị sẽ đưa em ra ngoài ăn sáng."
Thẩm Uyển trấn an cậu bé xong, cô xoa đầu rồi đẩy cậu ấy ra.
Gần nhà Thẩm Uyển có một tiệm cơm quốc doanh nấu bữa sáng cực kỳ ngon, ngon nhất chính là bánh bao áp chảo và đậu phụ mặn, món đậu phụ đó được om ngon đến người thích ăn đậu phụ ngọt giống như cô không thể không nhớ tới.
Thẩm Gia ra ngoài chơi sẽ được chị gái dẫn đi ăn ngon, lúc nào ở nhà Lý Lệ Hoa cũng lo lắng về cân nặng của cậu ấy, luôn kiềm chế cậu không cho cậu ăn quá nhiều.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, Trình Anh còn chưa tới, Thẩm Uyển tới tiệm cơm đó gọi ba bát đậu hủ mặn trước, lại gọi thêm bánh bao áp chảo và bánh bao nhân nấm hương nổi danh nơi đây.
Trong lúc xếp hàng chờ mua đồ ăn, Trình Anh cũng đã đến.
"Bữa sáng ở tiệm gần nhà cậu này thật sự rất tuyệt, mỗi lần nếm thử tôi đều khó mà quên.
Cũng không biết đầu bếp đã om món này như thể nào, lại có thể thơm như vậy."
Trình Anh vừa tới đã có thể ăn được một ngụm nóng hổi, tỉnh ngủ trong nháy mắt.
Thẩm Uyển ăn nửa bát đậu phụ xong lại ăn thêm hai cái bánh bao áp chảo đã no căng bụng, còn lại đều để Trình Anh và Thẩm Gia xử hết, nửa bát đậu phụ còn lại kia được Thẩm Gia cho vào trong bụng.
Đừng nhìn dáng người nhỏ bé ấy mà đánh giá thấp, cậu ấy thực sự có thể ăn rất giỏi, sau khi ăn xong cái bụng nhỏ của cậu đã phình ra.
Trình Anh rất ghen tị với sự mảnh mai của Thẩm Uyển, mặc dù ăn không ngừng nghỉ nhưng vẫn không mập.
Chỉ xét góc độ thèm ăn, cô và Thẩm Gia giống chị em hơn.
Sau khi ăn sáng, ba người họ đi bộ đến bên đường bắt xe buýt đến phố thương mại ở trung tâm thành phố, nơi có cửa hàng bách hóa lớn nhất ở Bắc Thành, nơi đó có mọi thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại, có cả rạp xem phim, nhà hàng,... Ngày cuối tuần chỗ đó lại càng nhộn nhịp hơn.
Khi bọn họ đến nơi, tầng một của cửa hàng đã đông kẹt người, hôm nay bọn họ chủ yếu đến xem quần áo, Thẩm Uyển vẫn lạc quan đi thẳng lên tầng ba với Thẩm Gia và Trình Anh.
Ở đây có cả một tầng đang bán quần áo và các loại vải khác nhau, tay nghề vô cùng tinh xảo, quần áo thời trang rất đắt tiền, với một tháng lương nhiều người còn chẳng thể mua được một bộ quần áo, ở đây có ít người hơn, nhưng cũng có một số người không mua mà chỉ thích nhìn ngắm cửa hàng, muốn nhân viên bán hàng lấy nó xuống để xem xét kỹ hơn.
"Tôi lấy cái này cho cô, cô cũng không mua nổi, cuối cùng tôi vẫn phải treo lên lại, đây chẳng phải là lãng phí thời gian sao, nếu cô không có khả năng thì đi đi?"
Tiếng nhân viên bán hàng nói chuyện không nhỏ, sau khi khiến khách hàng sợ hãi cô ta còn trợn mắt.
Cô gái trẻ tức giận đỏ mặt, cuối cùng được bạn kéo đi.
Trình Anh và hai người còn lại chẳng còn ngạc nhiên khi những người đó rời đi, bọn họ còn nghiêng người xem có kiểu quần áo mới nào hay không.
Nhân viên bán hàng cũng là người có ánh mắt, khi nhìn thấy váy của hai người liền biết hai người có khả năng mua lập tức tươi cười giới thiệu:
"Xin chào quý khách, quý khách muốn mua quần áo gì, cách đây một thời gian chúng tôi vừa mới nhập về một lô quần áo mùa thu mới, cô xem nếu thích cái nào tôi sẽ lấy ra cho cô coi."
Nói xong cô ta nhìn thấy Thẩm Uyển xinh đẹp, khí chất ngút ngàn liền chân thành giới thiệu phong cách phù hợp với cô.
Hai cô gái bị xem thường vừa nãy còn chưa đi được bao xa đã khi nghe thấy giọng điệu ân cần này, sắc mặt càng khó coi hơn.
Nhân viên bán hàng không quan tâm bọn họ có tức giận hay không, mặc dù được nhận được mức lương cố định nhưng nếu có hiệu suất tốt thì sẽ thêm phần thưởng, cô ta chỉ chào hỏi những khách hàng có thể mang lại hiệu suất tốt cho cô.
"Thẩm Uyển, cậu nhìn thử xem cái này thế nào?"
Trình Anh nhìn một chiếc váy, chỉ vào nó cho nhân viên bán hàng gỡ xuống ướm thử lên người, Thẩm Uyển cảm thấy nó khá phù hợp với mình, gật đầu đồng ý.
"Nói đưa em đi, nhất định sẽ đưa em đi, nhanh chóng rửa mặt đánh răng đi, chị sẽ đưa em ra ngoài ăn sáng."
Thẩm Uyển trấn an cậu bé xong, cô xoa đầu rồi đẩy cậu ấy ra.
Gần nhà Thẩm Uyển có một tiệm cơm quốc doanh nấu bữa sáng cực kỳ ngon, ngon nhất chính là bánh bao áp chảo và đậu phụ mặn, món đậu phụ đó được om ngon đến người thích ăn đậu phụ ngọt giống như cô không thể không nhớ tới.
Thẩm Gia ra ngoài chơi sẽ được chị gái dẫn đi ăn ngon, lúc nào ở nhà Lý Lệ Hoa cũng lo lắng về cân nặng của cậu ấy, luôn kiềm chế cậu không cho cậu ăn quá nhiều.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, Trình Anh còn chưa tới, Thẩm Uyển tới tiệm cơm đó gọi ba bát đậu hủ mặn trước, lại gọi thêm bánh bao áp chảo và bánh bao nhân nấm hương nổi danh nơi đây.
Trong lúc xếp hàng chờ mua đồ ăn, Trình Anh cũng đã đến.
"Bữa sáng ở tiệm gần nhà cậu này thật sự rất tuyệt, mỗi lần nếm thử tôi đều khó mà quên.
Cũng không biết đầu bếp đã om món này như thể nào, lại có thể thơm như vậy."
Trình Anh vừa tới đã có thể ăn được một ngụm nóng hổi, tỉnh ngủ trong nháy mắt.
Thẩm Uyển ăn nửa bát đậu phụ xong lại ăn thêm hai cái bánh bao áp chảo đã no căng bụng, còn lại đều để Trình Anh và Thẩm Gia xử hết, nửa bát đậu phụ còn lại kia được Thẩm Gia cho vào trong bụng.
Đừng nhìn dáng người nhỏ bé ấy mà đánh giá thấp, cậu ấy thực sự có thể ăn rất giỏi, sau khi ăn xong cái bụng nhỏ của cậu đã phình ra.
Trình Anh rất ghen tị với sự mảnh mai của Thẩm Uyển, mặc dù ăn không ngừng nghỉ nhưng vẫn không mập.
Chỉ xét góc độ thèm ăn, cô và Thẩm Gia giống chị em hơn.
Sau khi ăn sáng, ba người họ đi bộ đến bên đường bắt xe buýt đến phố thương mại ở trung tâm thành phố, nơi có cửa hàng bách hóa lớn nhất ở Bắc Thành, nơi đó có mọi thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại, có cả rạp xem phim, nhà hàng,... Ngày cuối tuần chỗ đó lại càng nhộn nhịp hơn.
Khi bọn họ đến nơi, tầng một của cửa hàng đã đông kẹt người, hôm nay bọn họ chủ yếu đến xem quần áo, Thẩm Uyển vẫn lạc quan đi thẳng lên tầng ba với Thẩm Gia và Trình Anh.
Ở đây có cả một tầng đang bán quần áo và các loại vải khác nhau, tay nghề vô cùng tinh xảo, quần áo thời trang rất đắt tiền, với một tháng lương nhiều người còn chẳng thể mua được một bộ quần áo, ở đây có ít người hơn, nhưng cũng có một số người không mua mà chỉ thích nhìn ngắm cửa hàng, muốn nhân viên bán hàng lấy nó xuống để xem xét kỹ hơn.
"Tôi lấy cái này cho cô, cô cũng không mua nổi, cuối cùng tôi vẫn phải treo lên lại, đây chẳng phải là lãng phí thời gian sao, nếu cô không có khả năng thì đi đi?"
Tiếng nhân viên bán hàng nói chuyện không nhỏ, sau khi khiến khách hàng sợ hãi cô ta còn trợn mắt.
Cô gái trẻ tức giận đỏ mặt, cuối cùng được bạn kéo đi.
Trình Anh và hai người còn lại chẳng còn ngạc nhiên khi những người đó rời đi, bọn họ còn nghiêng người xem có kiểu quần áo mới nào hay không.
Nhân viên bán hàng cũng là người có ánh mắt, khi nhìn thấy váy của hai người liền biết hai người có khả năng mua lập tức tươi cười giới thiệu:
"Xin chào quý khách, quý khách muốn mua quần áo gì, cách đây một thời gian chúng tôi vừa mới nhập về một lô quần áo mùa thu mới, cô xem nếu thích cái nào tôi sẽ lấy ra cho cô coi."
Nói xong cô ta nhìn thấy Thẩm Uyển xinh đẹp, khí chất ngút ngàn liền chân thành giới thiệu phong cách phù hợp với cô.
Hai cô gái bị xem thường vừa nãy còn chưa đi được bao xa đã khi nghe thấy giọng điệu ân cần này, sắc mặt càng khó coi hơn.
Nhân viên bán hàng không quan tâm bọn họ có tức giận hay không, mặc dù được nhận được mức lương cố định nhưng nếu có hiệu suất tốt thì sẽ thêm phần thưởng, cô ta chỉ chào hỏi những khách hàng có thể mang lại hiệu suất tốt cho cô.
"Thẩm Uyển, cậu nhìn thử xem cái này thế nào?"
Trình Anh nhìn một chiếc váy, chỉ vào nó cho nhân viên bán hàng gỡ xuống ướm thử lên người, Thẩm Uyển cảm thấy nó khá phù hợp với mình, gật đầu đồng ý.
Danh sách chương