-----
Thấy thật sự không thể thương lượng được nữa, Thẩm Gia nhanh chóng chấp nhận số phận của mình, vui vẻ đi vào quầy, bắt đầu chọn ra thứ mình muốn ăn.
Sau khi đến cửa hàng bách hóa, buổi chiều Trình Anh phải đến nhà một người họ hàng với dì, vì vậy cô ấy đã trực tiếp rời đi với họ.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Uyển cũng định đưa em trai đến một nhà hàng gần đó ăn trưa rồi về.
Hai người đi tới cách đó không xa, Thẩm Gia rất có ý thức giúp chị gái cầm những thứ linh tinh.
Khi anh chuẩn bị đến cửa khách sạn, một chiếc xe jeep quen thuộc cũng chậm rãi dừng lại bên đường.
Thẩm Uyển dường như cảm nhận được điều gì đó, đã nhìn thấy Tô Yến Thành và đội phó có quan hệ tình cảm bước xuống xe.
Hôm nay Giang Thu Dương đi theo huấn luyện viên ra ngoài làm việc vặt, trên đường trở về anh ta liếc nhìn bên đường, nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Uyển không khỏi cười khẽ.
Tô Yến Thành vốn dĩ ngồi ở ghế sau nhắm mắt, mở mắt ra khi nghe thấy âm thanh, ánh mắt khóa chặt bóng dáng quen thuộc.
Trên con phố này có rất nhiều người, Giang Thu Dương lái xe rất chậm mới nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm thấy thật trùng hợp, sau đó vô tình liếc nhìn Tô Yến Thành qua gương chiếu hậu.
Lúc này Tô Yến Thành mới nói:
"Ghé qua, sau khi ăn xong rồi trở về."
Giang Thu Dương không nghĩ tới mới hơn mười một giờ mà Thẩm Uyển đã muốn ăn trưa rồi.
"Tuân lệnh huấn luyện viên!"
Giang Thu Dương nghe lệnh chậm rãi dừng xe trước cửa nhà hàng quốc doanh.
Thẩm Uyển chậm rãi đi tới bên cạnh em trai, lúc ngước mắt lên đã nhìn thấy Tô Yến Thành đẩy cửa xe đi ra.
Thật là trùng hợp.
Cô cười thầm trong lòng, không hiểu sao ý nghĩ trước đó lại xuất hiện.
Suy nghĩ một chút, cô dẫn Thẩm Gia đi tới nhưng không chào hỏi trước.
Tự nhiên Tô Yến Thành cũng nhìn thấy cô, anh đóng cửa xe lại, xoay người đang chuẩn bị mở miệng nói thì Giang Thu Dương đã đi tới.
Anh ta có ấn tượng tốt với Thẩm Uyển, không chút nghĩ ngợi cười toe toét chào hỏi:
"Xin chào Thẩm Uyển, chúng ta gặp lại nhau rồi."
Giang Thu Dương cũng có xuất thân không tệ, gia đình khá giả, được các lãnh đạo điều đi làm tài xế cho Tô Yến Thành, trên thực tế là người lớn trong nhà sắp xếp, để anh ta học hỏi thêm thôi.
Thẩm Uyển mỉm cười gật đầu với anh ta: "Xin chào đồng chí Giang."
"Cô còn nhớ tôi không?"
Ánh mắt Giang Thu Dương sáng lên, đầy hưng phấn.
Không phải anh ta thiếu định lực, toàn bộ Quân khu Bắc Thành,sĩ quan trẻ tuổi nào không muốn trò chuyện với đồng chí Thẩm Uyển thuộc đoàn văn công chứ, thanh niên xem cô xem biểu diễn đều bị lấy mất trái tim.
Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, Giang Thu Dương đương nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa mỹ nhân vẫn còn nhớ và vẫn mỉm cười với mình, không có sự hiện diện của huấn luyện viên thì anh ta đã gãi đầu vui vẻ cười khúc khích rồi.
Hai người chào hỏi trong thời gian ngắn ngủi nhưng Tô Yến Thành dường như bị phớt lờ hoàn toàn.
Biểu cảm trên mặt anh không thay đổi nhưng ánh mắt đã tối sầm lại, cho đến khi Thẩm Uyển nhìn anh lịch sự chào hỏi:
"Chú Tô, lại gặp nhau rồi."
Đôi môi mỏng của Tô Yến Thành mím nhẹ, khuôn mặt không cảm xúc trông khá đáng sợ, Thẩm Gia nhìn anh mà sợ hãi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay chị gái, nép sát vào chân cô.
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, thả lỏng cơ mặt khiến cho trông mình ôn hòa hơn, chủ động hỏi:
"Tình cờ gặp mặt, để tôi mời cô ăn trưa."
Thẩm Uyển hơi bối rối, cô do dự như muốn mở miệng từ chối nhưng Tô Yến Thành đã kịp thời chặn lời:
"Đi thôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Lần này Thẩm Uyển mới đồng ý, Tô Yến Thành đi trước mở cửa giúp cô, ra hiệu cho hai chị em bọn họ bước vào.
Có rất nhiều thực khách ngồi ở sảnh tầng một, Giang Thu Dương nhận được chỉ thị chạy đến quầy để hỏi xem còn phòng riêng miễn phí nào hay không.
Sau khi nghe người phục vụ trả lời, Tô Yến Thành yêu cầu một phòng riêng trên lầu hai, sau khi đưa phiếu, người phục vụ dẫn bọn họ đi lên lầu hai.
Thấy thật sự không thể thương lượng được nữa, Thẩm Gia nhanh chóng chấp nhận số phận của mình, vui vẻ đi vào quầy, bắt đầu chọn ra thứ mình muốn ăn.
Sau khi đến cửa hàng bách hóa, buổi chiều Trình Anh phải đến nhà một người họ hàng với dì, vì vậy cô ấy đã trực tiếp rời đi với họ.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Uyển cũng định đưa em trai đến một nhà hàng gần đó ăn trưa rồi về.
Hai người đi tới cách đó không xa, Thẩm Gia rất có ý thức giúp chị gái cầm những thứ linh tinh.
Khi anh chuẩn bị đến cửa khách sạn, một chiếc xe jeep quen thuộc cũng chậm rãi dừng lại bên đường.
Thẩm Uyển dường như cảm nhận được điều gì đó, đã nhìn thấy Tô Yến Thành và đội phó có quan hệ tình cảm bước xuống xe.
Hôm nay Giang Thu Dương đi theo huấn luyện viên ra ngoài làm việc vặt, trên đường trở về anh ta liếc nhìn bên đường, nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Uyển không khỏi cười khẽ.
Tô Yến Thành vốn dĩ ngồi ở ghế sau nhắm mắt, mở mắt ra khi nghe thấy âm thanh, ánh mắt khóa chặt bóng dáng quen thuộc.
Trên con phố này có rất nhiều người, Giang Thu Dương lái xe rất chậm mới nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm thấy thật trùng hợp, sau đó vô tình liếc nhìn Tô Yến Thành qua gương chiếu hậu.
Lúc này Tô Yến Thành mới nói:
"Ghé qua, sau khi ăn xong rồi trở về."
Giang Thu Dương không nghĩ tới mới hơn mười một giờ mà Thẩm Uyển đã muốn ăn trưa rồi.
"Tuân lệnh huấn luyện viên!"
Giang Thu Dương nghe lệnh chậm rãi dừng xe trước cửa nhà hàng quốc doanh.
Thẩm Uyển chậm rãi đi tới bên cạnh em trai, lúc ngước mắt lên đã nhìn thấy Tô Yến Thành đẩy cửa xe đi ra.
Thật là trùng hợp.
Cô cười thầm trong lòng, không hiểu sao ý nghĩ trước đó lại xuất hiện.
Suy nghĩ một chút, cô dẫn Thẩm Gia đi tới nhưng không chào hỏi trước.
Tự nhiên Tô Yến Thành cũng nhìn thấy cô, anh đóng cửa xe lại, xoay người đang chuẩn bị mở miệng nói thì Giang Thu Dương đã đi tới.
Anh ta có ấn tượng tốt với Thẩm Uyển, không chút nghĩ ngợi cười toe toét chào hỏi:
"Xin chào Thẩm Uyển, chúng ta gặp lại nhau rồi."
Giang Thu Dương cũng có xuất thân không tệ, gia đình khá giả, được các lãnh đạo điều đi làm tài xế cho Tô Yến Thành, trên thực tế là người lớn trong nhà sắp xếp, để anh ta học hỏi thêm thôi.
Thẩm Uyển mỉm cười gật đầu với anh ta: "Xin chào đồng chí Giang."
"Cô còn nhớ tôi không?"
Ánh mắt Giang Thu Dương sáng lên, đầy hưng phấn.
Không phải anh ta thiếu định lực, toàn bộ Quân khu Bắc Thành,sĩ quan trẻ tuổi nào không muốn trò chuyện với đồng chí Thẩm Uyển thuộc đoàn văn công chứ, thanh niên xem cô xem biểu diễn đều bị lấy mất trái tim.
Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, Giang Thu Dương đương nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa mỹ nhân vẫn còn nhớ và vẫn mỉm cười với mình, không có sự hiện diện của huấn luyện viên thì anh ta đã gãi đầu vui vẻ cười khúc khích rồi.
Hai người chào hỏi trong thời gian ngắn ngủi nhưng Tô Yến Thành dường như bị phớt lờ hoàn toàn.
Biểu cảm trên mặt anh không thay đổi nhưng ánh mắt đã tối sầm lại, cho đến khi Thẩm Uyển nhìn anh lịch sự chào hỏi:
"Chú Tô, lại gặp nhau rồi."
Đôi môi mỏng của Tô Yến Thành mím nhẹ, khuôn mặt không cảm xúc trông khá đáng sợ, Thẩm Gia nhìn anh mà sợ hãi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay chị gái, nép sát vào chân cô.
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, thả lỏng cơ mặt khiến cho trông mình ôn hòa hơn, chủ động hỏi:
"Tình cờ gặp mặt, để tôi mời cô ăn trưa."
Thẩm Uyển hơi bối rối, cô do dự như muốn mở miệng từ chối nhưng Tô Yến Thành đã kịp thời chặn lời:
"Đi thôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Lần này Thẩm Uyển mới đồng ý, Tô Yến Thành đi trước mở cửa giúp cô, ra hiệu cho hai chị em bọn họ bước vào.
Có rất nhiều thực khách ngồi ở sảnh tầng một, Giang Thu Dương nhận được chỉ thị chạy đến quầy để hỏi xem còn phòng riêng miễn phí nào hay không.
Sau khi nghe người phục vụ trả lời, Tô Yến Thành yêu cầu một phòng riêng trên lầu hai, sau khi đưa phiếu, người phục vụ dẫn bọn họ đi lên lầu hai.
Danh sách chương