-----
Trước đây cô gọi theo vai vế, tất nhiên theo vai vế vị hôn thê của Tô Lộ Hoài thì gọi là chú rồi, nghe anh nói thế này cô lập tức hiểu ý.
Thẩm Uyển muốn cười nhưng trên mặt lại tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi:
"Vậy không gọi chú thì nên gọi là gì đây?"
Cô chỉ cố ý hỏi như vậy thôi, chẳng phải Tô Yến Thành đang cố ý muốn đổi xưng hô sao, bọn họ thật sự không có quan hệ huyết thống, chênh lệch tuổi tác cũng không quá lớn.
Nhưng theo quan hệ giữa hai nhà thì cô gọi anh là chú nhỏ cũng đúng.
"Cô có thể gọi tôi là đồng chí Tô hoặc gọi tôi là…"
Ánh mắt Tô Yến Thành lấp lánh, anh dừng một chút rồi nói tiếp:
"Cô cũng có thể gọi tôi là anh Yến Thành."
"Cái gì?"
Thẩm Uyển gần như nghi ngờ lỗ tai của mình, lúc trước suýt đính hôn với Tô Lộ Hoài cô còn chưa bao giờ gọi anh ta là anh Lộ Hoài, chỉ thỉnh thoảng gọi là anh Tô.
Tô Yến Thành nói ra những lời đã giấu trong lòng từ lâu, khiến hô hấp trên người trở nên thoải mái hơn, thậm chí còn nở nụ cười nơi khóe miệng.
"Cô nghe đúng rồi đấy."
Anh cuộn tròn hai ngón tay, chậm rãi gõ nhẹ lên đầu gối, đôi mi rũ xuống, khi anh ngước mắt lên lần nữa thì ánh mắt lại trở nên dịu dàng.
Thẩm Uyển sững sờ, sau đó lại nghe anh từ từ nói, cười nhẹ:
"Khế ước hôn nhân của hai nhà Tô Thẩm không chỉ định người nào, có thể là Lộ Hoài cũng có thể là tôi."
Sau đó giọng nói của anh càng nhẹ nhàng hơn, giọng nói trầm thấp của anh dường như đang thì thầm vào tai cô:
"Uyển Uyển, cô không cần phải tranh giành."
Tô Yến Thành không nhớ nổi mình bắt đầu nghĩ về cô từ khi nào, bởi vì từ lúc anh nhận ra mình có tình cảm với cô thì anh đã kìm nén cảm xúc của mình.
Nhưng hóa ra càng kiềm nén thì sức bật sẽ càng lớn, anh chỉ có thể duy trì sự tỉnh táo của mình bằng cách ngụy trang bằng sự xa lánh và thờ ơ, cố tình tránh xa cô.
Anh đã kìm nén nó quá lâu, lúc này chỉ cần một cái gật đầu, anh sẵn sàng dọn đường cho cô.
Thẩm Uyển bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm, muốn né tránh nhưng lúc này cô không thể tránh được.
Phải nói lời này của anh ta thật sự rất ấm áp, nhất là khi người nói lời này chính là Tô Yến Thành, anh ta là một người cực kỳ xuất sắc, trước hết là dòng dõi gia tộc của anh không thể chê vào đâu được, ngoại hình đẹp trai, anh đã ở trung đoàn từ nhỏ, tương lai xán lạn.
Nếu cô rút lui thành công khỏi cuộc tranh chấp hôn nhân giữa nhà họ Tô và nhà họ Thẩm mà được một người xuất sắc như anh cầu hôn
Thẩm Uyển sẽ thực sự cân nhắc, cô luôn tỉnh táo và biết mình muốn gì.
Bây giờ trong lòng Thẩm Uyển biết rất rõ cô đã xúc động, không phải vì cô thích Tô Yến Thành mà là vì đề nghị của anh khiến cô động lòng.
Suy nghĩ của Thẩm Uyển có chút xấu xa, nhà họ Thẩm muốn thay thế cô, để Thẩm Tình gả vào nhà họ Tô.
Nhưng cô vốn không muốn tranh giành với Thẩm Tình, bởi vì cô cảm thấy chuyện giành một người đàn ông là chuyện rất rẻ tiền, không đáng.
Nhưng bây giờ quyền chủ động nằm trong tay cô, nếu cô chấp nhận Tô Yến Thành và làm cho kế hoạch của Thẩm Tình hoàn toàn thất bại, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.
Lúc này Tô Yến Thành cực kỳ kiên nhẫn, hoàn toàn cho cô đủ thời gian suy nghĩ, không những không thúc giục, mà còn rót đầy tách trà.
"Tôi cũng muốn hỏi anh một câu."
Thẩm Uyển ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào sáng ngời của cô lóe ánh sáng dịu dàng.
Trước đây cô gọi theo vai vế, tất nhiên theo vai vế vị hôn thê của Tô Lộ Hoài thì gọi là chú rồi, nghe anh nói thế này cô lập tức hiểu ý.
Thẩm Uyển muốn cười nhưng trên mặt lại tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi:
"Vậy không gọi chú thì nên gọi là gì đây?"
Cô chỉ cố ý hỏi như vậy thôi, chẳng phải Tô Yến Thành đang cố ý muốn đổi xưng hô sao, bọn họ thật sự không có quan hệ huyết thống, chênh lệch tuổi tác cũng không quá lớn.
Nhưng theo quan hệ giữa hai nhà thì cô gọi anh là chú nhỏ cũng đúng.
"Cô có thể gọi tôi là đồng chí Tô hoặc gọi tôi là…"
Ánh mắt Tô Yến Thành lấp lánh, anh dừng một chút rồi nói tiếp:
"Cô cũng có thể gọi tôi là anh Yến Thành."
"Cái gì?"
Thẩm Uyển gần như nghi ngờ lỗ tai của mình, lúc trước suýt đính hôn với Tô Lộ Hoài cô còn chưa bao giờ gọi anh ta là anh Lộ Hoài, chỉ thỉnh thoảng gọi là anh Tô.
Tô Yến Thành nói ra những lời đã giấu trong lòng từ lâu, khiến hô hấp trên người trở nên thoải mái hơn, thậm chí còn nở nụ cười nơi khóe miệng.
"Cô nghe đúng rồi đấy."
Anh cuộn tròn hai ngón tay, chậm rãi gõ nhẹ lên đầu gối, đôi mi rũ xuống, khi anh ngước mắt lên lần nữa thì ánh mắt lại trở nên dịu dàng.
Thẩm Uyển sững sờ, sau đó lại nghe anh từ từ nói, cười nhẹ:
"Khế ước hôn nhân của hai nhà Tô Thẩm không chỉ định người nào, có thể là Lộ Hoài cũng có thể là tôi."
Sau đó giọng nói của anh càng nhẹ nhàng hơn, giọng nói trầm thấp của anh dường như đang thì thầm vào tai cô:
"Uyển Uyển, cô không cần phải tranh giành."
Tô Yến Thành không nhớ nổi mình bắt đầu nghĩ về cô từ khi nào, bởi vì từ lúc anh nhận ra mình có tình cảm với cô thì anh đã kìm nén cảm xúc của mình.
Nhưng hóa ra càng kiềm nén thì sức bật sẽ càng lớn, anh chỉ có thể duy trì sự tỉnh táo của mình bằng cách ngụy trang bằng sự xa lánh và thờ ơ, cố tình tránh xa cô.
Anh đã kìm nén nó quá lâu, lúc này chỉ cần một cái gật đầu, anh sẵn sàng dọn đường cho cô.
Thẩm Uyển bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm, muốn né tránh nhưng lúc này cô không thể tránh được.
Phải nói lời này của anh ta thật sự rất ấm áp, nhất là khi người nói lời này chính là Tô Yến Thành, anh ta là một người cực kỳ xuất sắc, trước hết là dòng dõi gia tộc của anh không thể chê vào đâu được, ngoại hình đẹp trai, anh đã ở trung đoàn từ nhỏ, tương lai xán lạn.
Nếu cô rút lui thành công khỏi cuộc tranh chấp hôn nhân giữa nhà họ Tô và nhà họ Thẩm mà được một người xuất sắc như anh cầu hôn
Thẩm Uyển sẽ thực sự cân nhắc, cô luôn tỉnh táo và biết mình muốn gì.
Bây giờ trong lòng Thẩm Uyển biết rất rõ cô đã xúc động, không phải vì cô thích Tô Yến Thành mà là vì đề nghị của anh khiến cô động lòng.
Suy nghĩ của Thẩm Uyển có chút xấu xa, nhà họ Thẩm muốn thay thế cô, để Thẩm Tình gả vào nhà họ Tô.
Nhưng cô vốn không muốn tranh giành với Thẩm Tình, bởi vì cô cảm thấy chuyện giành một người đàn ông là chuyện rất rẻ tiền, không đáng.
Nhưng bây giờ quyền chủ động nằm trong tay cô, nếu cô chấp nhận Tô Yến Thành và làm cho kế hoạch của Thẩm Tình hoàn toàn thất bại, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.
Lúc này Tô Yến Thành cực kỳ kiên nhẫn, hoàn toàn cho cô đủ thời gian suy nghĩ, không những không thúc giục, mà còn rót đầy tách trà.
"Tôi cũng muốn hỏi anh một câu."
Thẩm Uyển ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào sáng ngời của cô lóe ánh sáng dịu dàng.
Danh sách chương