----

Chuyện trêu đùa người khác sẽ không thú vị nếu người bị lừa không phản ứng gì.

Tô Yến Thành không nói cho cô biết rốt cuộc có ngọt hay không, mà ngẩng đầu lên, cắt một chùm nho khác, hái một quả từ phía dưới cùng lên đưa cho cô, cũng nói:

"Quả này ngọt, em thử xem."

Thẩm Uyển chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ nhận lấy quả nho, cẩn thận gọt vỏ rồi cho vào miệng, hương vị trái nho ngọt ngào và hấp dẫn lập tức bao phủ vị chua lúc trước.

Thực sự ngọt ngào.

Anh lấy ơn báo oán, ánh mắt Thẩm Uyển khẽ lóe lên, mặt mày tươi cười nhìn về phía anh nói:

"Quả này quả nhiên ngọt hơn."

Nhìn thấy tất cả phản ứng của cô, khóe miệng Tô Yến Thành nhếch lên, anh cười khẽ một tiếng, giải thích với cô:

"Ở đây có hai giống nho, giống hơi chua là để ủ rượu, giống này khi chín cũng có vị chua ngọt. Quả vừa rồi đưa cho em ăn là một giống khác, khi chín chỉ có vị ngọt."

Thẩm Uyển nhìn anh có chút trách cứ, anh biết rõ mà sao vẫn hái nho chua đưa cho cô.

"Xin lỗi, vừa rồi anh chọn nhầm."

Tô Yến Thành chân thành xin lỗi, anh bỏ qua có chọn lọc việc chùm nho kia là do Thẩm Uyển chỉ huy anh hái.

"Khụ, được rồi, vậy em sẽ mang chùm chua kia về nhà thử xem có thể ủ ra rượu được không."



"Chú út, mọi người hái xong chưa? Dưa hấu đã cắt xong rồi, mau đi qua ăn dưa hấu đi."

Tô Lộ Hoài bị giáo huấn xong thì đến sân sau tìm người.

Thẩm Tình là người đầu tiên ngước lên nhìn anh ta, vừa rồi cô ta không có hứng thú hái nho chút nào, vì vậy cô ta đứng một góc suy nghĩ về mọi thứ.

"Anh Lộ Hoài, anh không sao chứ?"

Thẩm Tình đi tới trước mặt anh ta, có chút lo lắng lại tự trách mình:

"Xin lỗi, có phải em không nên tới không?"

Tô Lộ Hoài vừa bị mẹ phê bình và giáo dục từ trong ra ngoài, mặc dù anh ta vẫn không cảm thấy mình có liên quan gì đến Thẩm Tình, anh ta thật sự chỉ coi cô ta như em gái, vốn dĩ không mấy thân thiết với cô ta thì phải tránh xa thế nào đây, nhưng anh cũng nghe lời bà.

Cho nên khi nghe Thẩm Tình gọi mình, anh ta chỉ mơ hồ đáp: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, sau khi ăn dưa hấu xong thì đi đi."

Nói rồi Tô Lục Hoài đi ngang qua cô ta đi tìm Tô Yến Thành và Thẩm Uyển, lại mỉm cười hỏi:

"Hai người đã hái xong chưa?"

Thẩm Uyển không trả lời anh ta mà vươn tay kéo vạt áo của Tô Yến Thành nói với anh:

"Không cần hái nữa đâu, thế này là đủ rồi."

Cuối cùng Tô Yến Thành lại cắt ra một chùm nho có dáng vẻ hoàn mỹ, bỏ vào một cái giỏ nhỏ sau đó thuận tay đón lấy giỏ của mình xách trong tay.

Tô Lộ Hoài không hề cảm thấy mình bị ngó lơ, thấy bọn họ không hái nữa thì anh dẫn đầu xoay người cùng nhau trở về.

Khi đi ngang qua bên cạnh Thẩm Tình thì thấy mắt cô ta đỏ hoe, anh ta vẫn không nhịn được dừng lại gọi lần nữa:



"Đi thôi."

Sắc mặt Thẩm Tình lập tức tốt lên, trong mắt cô ta hiện lên một nụ cười.

Thẩm Uyển mắt nhìn thẳng đi theo sau Tô Yến Thành vượt qua bọn họ, trong lòng không có chút gợn sóng nào.

Sau khi trở lại phía trước ăn dưa hấu, Thẩm Uyển đề nghị rời đi. Dì Tô muốn giữ cô lại ăn cơm xong mới đi nhưng cô đã tìm cớ lịch sự từ chối.

Ngay khi Thẩm Uyển và Thẩm Tình bước ra khỏi nhà họ Tô thì tách nhau ra, Thẩm Tình trở về nhà họ Thẩm không nói một lời, Thẩm Uyển mang nho đi thẳng đến cửa đại viện.

Cô không đi nhanh, vừa rời khỏi cổng khu nhà đã nghe thấy tiếng xe phía sau.

Tô Yến Thành vẫn còn mặc bộ quần áo vừa rồi, ngay cả tay áo xắn ở khuỷu tay cũng chưa được tháo xuống, anh một tay cầm vô lăng, hạ cửa sổ xuống nhìn cô.

"Chuẩn bị trở về à? Lên xe đi, anh đưa em về."

Thẩm Uyển dừng lại nhìn anh, khẽ gật đầu đồng ý.

Lúc lên xe ngồi xuống, Tô Yến Thành lại khởi động xe lần nữa, trong tay Thẩm Uyển vẫn còn xách túi đựng nho.

Nghĩ hôm nay là do mình lỡ hẹn, bây giờ nhìn thấy anh thì tất nhiên cô phải xin lỗi người ta mới được.

Cô quay đầu lại nói không chút do dự: "Xin lỗi, hôm nay là do em..."

Không ngờ, Tô Yến Thành cũng có chuyện muốn nói với cô: "Hôm nay em..."

Hai người nói chuyện gần như cùng một lúc, lại đồng lọat dừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện