----

Lời trẻ nhỏ không biết cố kỵ, nên người lớn cũng không có nghĩ nhiều.

ba Thẩm cầm đũa gắp cho cô ta một miếng chân giò rồi nói:

"Ở nhà không phải ngày nào cũng như thế này, là do dì con biết con về nên đặc biệt chuẩn bị, nếu thích thì cứ ăn nhiều thêm đi.”

Sắc mặt Thẩm Tình không được tốt cho lắm, nhưng thấy cả nhà bắt đầu động đũa, cô ta cũng không tiện tiếp tục cái chủ đề này nữa.

Thẩm Uyển thì trực tiếp gắp luôn cho em trai một chiếc đùi gà lớn coi như phần thưởng cho cậu.

Cơm mới ăn được một nửa, Thẩm Tình vừa mới nín được không lâu lại bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Đầu tiên cô ta đầy chân tình đượm ý mà khen Thẩm Uyển vài câu, nói rằng một thời gian dài như vậy không gặp nhau chị gái đã trở nên xinh đẹp hơn rồi, sau đó còn bày ra cái vẻ đầy dè dặt mân mê vạt áo sơ mi đã sờn một nửa của mình, lơ đãng để lộ ra sự hèn nhát bỉ ổi của bản thân, đầy sự ngưỡng mộ mà nói:

“Ở dưới quê rất mộc mạc xa xôi nên em cũng chưa từng được nhìn thấy chiếc đẹp như chiếc chị đang mặc trên người.”

Lời này vừa nói ra, Lý Lệ Hoa liền cảm thấy bất mãn vô cùng, lông mày cũng chau lại, Thẩm Tình nói vậy là ý gì chứ? Bà thừa nhận rằng bà ưu ái thương con gái ruột của mình hơn, nhưng kể từ khi kết hôn, tiền trợ cấp ba Thẩm mang về hàng tháng bà đều chưa bao giờ làm chuyện nhất bên trọng nhất bên khinh, bà bỏ tiền túi mình ra sắm sửa cho con gái thì đã sao chứ?

Lúc này, ba Thẩm cũng chú ý tới quần áo trên người cô ta trông giống như quần áo cũ ngày trước, tay áo sờn rách, nhưng không nghĩ liên quan tới Lý Lệ Hoa, ông chỉ nghi hoặc hỏi:

“Tháng nào dì và cha cũng đều gửi tiền và phiếu xuống cho con. Khoản tiền đó chỉ mình con tiêu mà cũng không đủ sao?

Chuyện chi tiêu tài chính trong nhà về cơ bản đều do Lý Lệ Hoa quản lý, khi nói đến hai đứa con do vợ cũ sinh ra, bà nói không muốn quản nhiều nhưng cũng không thể bàng quan coi như không, cho nên có chuyện gì dù lớn hay nhỏ, bà cũng sẽ nói với ba Thẩm và để ông tự quyết định.

Thẩm Tình không biết rằng ba Thẩm hoàn toàn biết rõ mỗi tháng nhà gửi cho cô bao nhiêu tiền, vốn tính muốn dùng chuyện này làm kim chỉ nam để khiến ba Thẩm sinh nghi, làm bàn đạp để sau này cô ta tiện vạch trần hai mẹ con Thẩm Uyển hơn.

Kết quả lại sơ suất tự lấy đá đập chân mình.

"Đủ ạ, đủ tiêu rồi. Ở dưới quê con phải làm việc nên mang theo mấy bộ quần áo cũ là đủ mặc rồi, mặc quần áo đẹp ngược lại còn thấy tiếc hơn.”

Thẩm Tình cúi đầu nghiến răng, vội tìm cái cớ lấp liếm.

ba Thẩm rất vui khi thấy giờ đây cô ta đã trở nên biết điều hơn, ba Thẩm một bên am ủi, lại cảm thấy cô ta thật sự đã khác trước rất nhiều, trước kia chuyện Thẩm Tình thích nhất chính so bì với Thẩm Uyển, lúc nào cũng muốn giành đồ của cô, giành không được thì một khóc hai náo, khiến cho nhà cửa không được yên ổn, ba Thẩm cũng không ít lần đau đầu về việc này.

“Cha, con thực sự biết mình sai rồi, trước đây con quá bướng bỉnh, không thấy được chị và dì đối với con tốt đến mức nào, bây giờ con đã hiểu ra rồi, sau này con sẽ không gây rắc rối nữa. "

Thẩm Tình hiện giờ giờ đã hoàn toàn mò được tính cách của ba Thẩm, một màn kịch khổ nhục kế giả vờ ngoan hiền lột xác bản thân này quả thật đã khiến ông phải mềm lòng với cô con gái nhỏ vài phần.

"Người trong nhà không cần câu nệ như vậy, lát nữa để dì cho con một ít tiền và phiếu, muốn mua đồ mới gì tự mình đi mua.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện